TRƯỜNG AN CỔ Ý TẬP 1 - Trang 39

TRƯỜNG AN CỔ Ý TẬP 1

Tiểu Đoạn

www.dtv-ebook.com

Chương 4: Thảm Nhật

Hôm ấy Dư Quả Lão cười xong thì ho sặc sụa. Ông quả thực đã già rồi

- Bùi Hồng Linh thầm than - nhưng tính cách ông vẫn trẻ trung lắm. Có
những người, trong lòng họ có một nơi gần như mãi mãi không bao giờ lớn
lên. Giống như Dư lão hiện giờ húng hắng ho kia.

Lão nhân đang ngồi trên càng xe, thân hình gầy gò quắt queo, mái tóc

bạc xơ xác rối tung trong gió. Ông ngồi co một chân, vì căn bệnh thấp
khớp. Mắt ông cũng đã đục mờ. Lúc này, ông đang gật gà gật gù ngủ khì.

Vẫn là Nhị Bỉnh đánh xe. Xe đã đi được mười lăm dặm về phía Đông

Lâm Đồng, đó là nơi địa thế hiểm yếu, đi tiếp nữa sẽ tới Đồng Quan.

Trên xe còn cắm một lá tiêu kỳ cũ kỹ, bề mặt viết bốn chữ:"Uy Chính

tiêu cục". Tương phản với nét chữ hào hùng cứng cáp ấy, hình ảnh lẻ loi
của lão nhân hộ tiêu không khỏi có phần ngồ ngộ.

Đấy là tiêu cục chỉ có một nhân viên.

Cục chủ, tổng tiêu đầu, tiêu sư, hay là chạy cờ, đều do một mình Dư

lão kiêm nhiệm. Nhưng hai mươi lăm năm trước, "Uy Chính tiêu cục" còn
được xưng là "Thiên hạ đệ nhất tiêu."

Tại sao? Vì cớ gì? Mà bây giờ chỉ còn lại mỗi một lão nhân suy yếu

giương ngọn cờ cũ này nhỉ?

Bùi Hồng Linh nhìn thế núi hai bên xe, càng lúc càng hiểm trở, có lẽ

là để tránh "Ngũ Sinh Sát", Dư lão nhân đã không qua Đồng Quan, mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.