Thân khác chi chúng bạn, vẫn hiền lành tới giờ.
Vật nhỏ tình sâu đậm, cảm động thoáng trầm tư.(1)
Đây là lần đầu tiên Nhị Bỉnh được một học giả nghiêm túc ngâm cho
nghe một bài thơ, cũng nghiêm nghiêm túc túc giảng giải cho y, xem như y
thực sự hiểu được vậy. Đúng là khi ấy y thấy mình chẳng hiểu được chút
nào, y chỉ đọc được từ trên mặt chủ nhân hai chữ: Chân thành. Nhưng sau
chuyện này y tìm sư gia viết lên giấy cho y bài thơ chủ nhân đã ngâm, còn
chú tâm tìm người nhắc y nhớ lại. Y không biết quá nhiều chữ, nhưng bốn
mươi chữ này y làm quen tám năm rồi, bất kể thế nào cũng đã thuộc hết. Y
không dám nói nói mình hiểu hay không hiểu, nhưng nhìn thớt ngựa đó, y
lần đầu tiên cảm thấy, chỉ cần chủ nhân vẫn còn đây một ngày, ông sẽ làm
cho chuyện tồi tệ này ổn định lại. Đây cũng là lần đầu tiên y thấy được sự
uy nghi từ vẻ hòa nhã của một con người. Y cảm thấy, Tiêu ngự sử là người
có sự uy nghi này, dẫu ông dường như là kẻ sức trói già không chặt, nhưng
chỉ cần ông đi tới nơi nào, trong mắt Nhị Bỉnh, tình hình nơi ấy liền được
bình yên. Y nhận ra, chỉ có chủ nhân của y cư ngụ ở “phường Công Đức”.
Phường Công Đức chỉ là chốn dành cho những hộ dân thấp kém trong xã
hội ở, nơi đó lại không có phong thái nhà cửa như mây nơi “phường Quân
Dương”, cũng không có nét phú quý kim tiền trông ra đường lớn của
“phường Ô Y”. Nhưng Nhị Bỉnh cảm thấy, khi kể tên các phường, phường
Công Đức quan trọng bậc nhất trong số các phường ở thành Trường An.
Chủ nhân của y họ Tiêu, tên Dũ Tranh, chức quan Ngự sử (2). Ông
làm quan có thanh danh tốt, nhưng không ai biết; ông cương trực thẳng
thắn, nhưng không ai biết; ông không cầu danh vọng, do đó lại càng chẳng
có ai biết. Ông Ngự sử của y không có tên tuổi.
oOo
Lừng danh ở trong thành Trường An là “Duyệt Tự phân cục” (3).
“Duyệt Tự” phân cục là một tiêu cục, tổng cục của nó nằm tại Lạc Dương.