TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 168

ACHILLES LEO LÊN TRIỀN ĐÁ và tới chỗ tôi ngồi. Cậu nhìn mặt

tôi và lớp da ứa máu trên người tôi. “Mình nghe tiếng cậu nói chuyện,” cậu
cất lời.

“Mẹ cậu đấy,” tôi nói.
Cậu quỳ xuống và đặt chân tôi lên đùi cậu. Thật dịu dàng, cậu nhặt những

mảnh đá khỏi vết thương, phủi đi đất cát và bụi đá trắng xoá. Cậu xé một
mảnh vải từ gấu áo tunic của mình và ép chặt lên để cầm máu.

Tay tôi khép lại quanh tay cậu. “Cậu không được giết Hector,” tôi nói.
Cậu ngẩng lên, khuôn mặt xinh đẹp bao quanh bởi sắc vàng của mái tóc.

“Mẹ mình đã kể cho cậu phần còn lại của lời tiên tri.”

“Bà đã kể.”
“Và cậu nghĩ rằng không ai ngoài mình có thể giết Hector."
“Ừ,” tôi nói.
“Và cậu muốn câu giờ với các nữ thần Số Phận?”
“Ừ.”
“À,” Nụ cười tinh quái bừng lên trên mặt cậu, cậu vẫn luôn thích cãi lời.

“Ừ thì, tại sao mình phải giết anh ta kia chứ? Anh ta có làm gì mình đâu.”

Lần đầu tiên trong lúc ấy, tôi cảm thấy có chút hi vọng.

CHÚNG TÔI RỜI ĐI vào buổi chiều hôm đó; không có lí do gì để nấn

ná ở lại. Vẫn rất tận tụy với lễ nghi, Lycomedes tới từ biệt chúng tôi. Ba
người chúng tôi đứng cạnh nhau cứng đờ; Odysseus và Diomedes đã ra tàu
trước. Họ sẽ hộ tống chúng tôi về Phthia, nơi Achilles sẽ triệu tập đội quân
riêng của cậu.

Vẫn còn một việc phải làm ở đây, và tôi biết Achilles không muốn làm

việc ấy.

“Lycomedes, mẹ ta đã yêu cầu ta truyền đạt lại mong muốn của bà với

ngài.”

Cơn run rẩy nhẹ lan trên mặt ông lão, nhưng ông nhìn vào mắt con rể

mình. “Là đứa bé,” ông nói.

“Đúng vậy.”
“Và bà ấy muốn gì?” Vị vua hỏi, giọng mệt mỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.