TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 234

Tôi choáng váng lảo đảo đứng dậy; đồng cỏ như đang cuộn lên và đổ

xuống tựa sóng biển trước tôi. Mắt tôi không tập trung được; có quá nhiều
chuyển động, ánh nắng xen với chiến giáp và da thịt loé lên.

Achilles hiện ra từ không khí. Cậu lấm tấm máu và hổn hển, mặt cậu đỏ

bừng, cây giáo của cậu nhuộm đỏ tới tận cán. Cậu mỉm cười với tôi, rồi
quay đi và nhảy vào một đám lính Troy. Mặt đất vương vãi thi thể và mảnh
giáp, mũi giáo và bánh xe, nhưng cậu không bao giờ vấp ngã, dù chỉ một
lần. Cậu là thứ duy nhất trên chiến trường không điên cuồng chao liệng, như
boong tàu loang loáng muối biển, tới khi tôi thấy buồn nôn.

Tôi không giết ai, hay thậm chí là thử làm vậy. Cuối buổi sáng, sau hàng

giờ liền hỗn loạn đến buồn nôn, mắt tôi mờ đi vì nắng, và tay tôi đau nhức vì
siết chặt cán giáo - Dù tôi thường dùng nó để tựa người lên hơn là để hăm
doạ. Mũ giáp của tôi như một cục đá chậm rãi đè tai tôi dính lên đầu.

Tôi có cảm giác như đã chạy vài dặm, dù khi nhìn xuống tôi thấy rằng

chân tôi đã chạy cùng một vòng hết lần này tới lần khác, đạp phẳng cùng
một đám cỏ khô như thể đang chuẩn bị khoảnh sân để nhảy. Nỗi kinh hãi
thường trực đã hút cạn và vắt kiệt tôi, dẫu rằng bằng cách nào đó tôi luôn
như đang trong một vùng tĩnh, một vòng trống rỗng kì lạ mà không ai bước
vào, và tôi chẳng bao giờ bị đe doạ.

Để chứng tỏ rằng tôi mụ mị, quay cuồng tới mức nào, tới giữa buổi chiều

tôi mới nhận ra rằng chính Achilles đã làm vậy. Ánh mắt của cậu luôn đặt
trên tôi, phi thường cảm nhận được giây phút mắt một tên lính mở to khi
thấy mục tiêu dễ dàng mà tôi dâng lên cho hắn. Trước khi người đó thở thêm
được hơi nào khác, cậu sẽ hạ gục hắn.

Cậu như một phép màu, hết cây giáo này tới cây giáo khác phóng đi từ tay

cậu, những cây giáo cậu dễ dàng giật ra từ những thi thể giập nát trên đất để
phóng tới mục tiêu mới. Tôi liên tục thấy cổ tay cậu xoay vòng, để lộ mặt
dưới tai tái, những khớp xương mảnh như khúc sáo duyên dáng xô về phía
trước. Cây giáo của tôi rớt xuống đất trong quên lãng khi tôi ngắm cậu. Tôi
còn không thấy nổi sự xấu xí của những cái chết kia nữa, của những bộ não,
những khúc xương vỡ vụn mà sau đó tôi sẽ rửa sạch khỏi da thịt và đầu tóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.