TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 245

khiến người khác tuân lệnh ngay lập tức. Anh ta trở lại với một lưỡi dao
ngắn, được mài sắc lẻm để cắt thịt, vẫn còn đóng cặn máu khô. Anh ta lau
sạch dao lên tunic trước khi đưa cho tôi.

Cơ mặt chàng trai giờ đã chùng xuống, lưỡi lỏng lẻo đá trong miệng. Tôi

nghiêng người trên anh ta và nắm mũi tên, bóp nát lông đuôi trong lòng bàn
tay ẩm ướt. Tôi bắt đầu cưa bằng tay kia, cắt từng mảnh nhỏ qua cán gỗ, nhẹ
nhàng nhất có thể, để không rung động đến vai chàng trai. Anh ta sụt sịt và
lẩm bẩm, lạc lối trong làn sương mà nước thuốc mang lại.

Tôi cưa và chống tay rồi lại cưa. Lưng tôi đau nhói, và tôi quở trách bản

thân vì đã đặt đầu anh ta lên đầu gối mình, vì đã không chọn một tư thế tốt
hơn. Mãi rồi phần đuôi lông vũ cũng gãy ra, chỉ sót lại một mảnh dài mà
lưỡi dao nhanh chóng cắt đứt. Cuối cùng cũng xong.

Tiếp đó, khó không kém là rút thân tên ra từ phía bên kia vai anh ta.

Trong một khoảnh khắc chợt loé, tôi với lấy thuốc chống nhiễm trùng và cẩn
thận phủ lên cán gỗ, mong rằng thuốc sẽ khiến nó trượt qua dễ dàng hơn và
chống hoại tử. Rồi, từng chút một, tôi bắt đầu kéo mũi tên xuyên qua. Sau
một khoảng thời gian tưởng như vài canh giờ, phần đuôi lởm chởm đã thoát
ra, đẫm máu. Với chút lí trí cuối cùng, tôi băng bó vết thương, buộc nó
thành một kiểu dây đeo vòng qua ngực anh ta.

Về sau Podalerius bảo rằng tôi điên rồi nên mới làm như vậy, cắt chậm rãi

như thế, ở góc độ như vậy - chỉ giật gọn một cái, ông nói, là đuôi tên sẽ gãy
lìa. Hãy mặc kệ vết thương bị chấn động và dằm kẹt bên trong, còn những
người lính khác cần được chăm sóc. Nhưng Machaon đã thấy vai Antilochus
thuận lợi lành thương thế nào, không nhiễm trùng và ít gây đau đớn, và lần
tiếp theo có người bị tên bắn, ông đã gọi tôi tới, đưa tôi một lưỡi dao sắc
bén, và nhìn tôi đây mong đợi.

ĐÓ LÀ MỘT KHOẢNG THỜI GIAN KÌ LẠ. Trên đầu chúng tôi, mỗi

giây mỗi phút, treo lơ lửng nỗi khiếp sợ về số mệnh của Achilles, trong lúc
những lời xì xầm về cuộc chiến giữa các vị thần mỗi lúc một nhiều. Nhưng
ngay cả tôi cũng không thể lấp đầy từng giây từng phút với nỗi sợ. Tôi nghe
kể rằng những người sống cạnh thác nước dần dần không còn nghe thấy
tiếng thác đổ - theo đó tôi đã học cách sống cạnh dòng chảy hối hả xuôi về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.