TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 262

“Briseis à,” tôi nói. “Nếu ta có bao giờ muốn lấy vợ, thì người đó sẽ là

nàng.”

“Nhưng anh không muốn lấy vợ.”
“Phải,” tôi khẳng định, dịu dàng hết mức có thể.
Nàng gật đầu, và mắt lại cụp xuống. Tôi có thể nghe tiếng hít thở chậm rãi

của nàng, tiếng rung động thật khẽ trong ngực nàng.

“Ta xin lỗi,” tôi nói.
“Anh chưa từng muốn có con ư?” Nàng hỏi.
Câu hỏi khiến tôi bất ngờ. Tôi vẫn cảm thấy mình còn trẻ con phân nửa,

dù hầu hết những người bằng tuổi tôi đã làm cha mẹ hết lần này tới lần khác.

“Ta không nghĩ mình sẽ là một người cha tốt,” tôi trả lời.
“Tôi không tin điều đó,” nàng nói.
“Ta không biết nữa,” tôi đáp. “Còn nàng?”
Tôi ngẫu nhiên hỏi vậy thôi, nhưng điều này dường như chạm tới nàng

một cách sâu sắc, và nàng lưỡng lự. “Cũng có thể,” nàng nói. Và rồi tôi hiểu
ra, quá muộn màng, điều nàng thực sự đang hỏi. Tôi đỏ mặt, xấu hổ vì sự vô
tư của mình. Và tầm thường nữa. Tôi mở miệng định nói gì đó. Cảm ơn
nàng, có lẽ vậy.

Nhưng nàng đã đứng dậy, phủi váy. “Chúng ta đi chứ?”
Tôi không thể làm gì khác ngoài đứng dậy và đi cùng nàng.

ĐÊM HÔM ĐÓ tôi không thể ngừng nghĩ về chuyện ấy: Con của

Bristis và tôi. Tôi thấy đôi chân quẫy đạp, mái tóc đen và đôi mắt to tròn
giống mẹ của đứa trẻ. Tôi thấy chúng tôi bên đống lửa, Bristis và tôi, cùng
đứa trẻ, đang chơi với mấy mảnh gỗ tôi đã đẽo gọt. Nhưng có gì đó trống
trải trong khung cảnh ấy, một sự thiếu vắng đến nhức nhối. Achilles đâu rồi?
Cậu chết rồi ư? Hay cậu chưa bao giờ tồn tại? Tôi không thể sống một cuộc
đời như vậy. Nhưng Briseis đã không yêu cầu tôi làm vậy. Nàng đã dành cho
tôi tất cả, bản thân nàng cùng đứa trẻ và cả Achilles nữa.

Tôi trở mình đối mặt với Achilles. “Cậu có bao giờ nghĩ về chuyện có con

không?” Tôi hỏi.

Mắt cậu đang nhắm, nhưng cậu không ngủ. “Mình có con mà,” cậu trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.