TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 276

vẫn không biết tại sao cậu tự ngăn cản bản thân; có lẽ cậu muốn một sự
trừng phạt to lớn hơn là cái chết dành cho lão vua này.

“Agamemnon,” cậu nói. Tôi giật lùi lại trước sự cộc cằn trong giọng cậu.

Lão vua kia quay lại, và Achilles xỉa một ngón tay vào ngực lão. Lão vua vĩ
đại không thể kìm nén tiếng ha kinh ngạc. “Những lời ngươi nói hôm nay đã
gây ra cái chết của chính ngươi, và cái chết của binh lính ngươi. Ta sẽ không
chiến đấu cho ngươi thêm giây phút nào nữa. Không có ta, đội quân của
ngươi sẽ ngã gục. Hector sẽ nghiền ngươi thành cát bụi xương máu, và ta sẽ
nhìn điều đó xảy ra với tiếng cười. Ngươi sẽ tới, khóc lóc xin rủ lòng
thương, nhưng ta sẽ không hề cho ngươi toại nguyện. Tất cả bọn họ sẽ chết,
Agamemnon ạ, bởi vì điều ngươi đã làm ở đây.”

Cậu nhổ nước bọt, một bãi to đùng ướt át giữa hai chân Agamemnon. Và

rồi cậu đến trước tôi, đi qua tôi, và tôi quay cuồng khi quay người đi theo
cậu, cảm thấy quân Myrmidon sau lưng - hàng trăm người chen lấn qua đám
đông, ầm ầm trở về lều.

NHỮNG SẢI CHÂN MẠNH MẼ nhanh chóng đưa cậu đi dọc bãi

biển. Cơn giận của cậu sáng rực, như ngọn lửa dưới da. Cơ bắp của cậu kéo
căng tới nỗi tôi không dám chạm vào cậu, sợ rằng chúng sẽ đứt gọn như dây
cung. Cậu không dừng lại khi chúng tôi đã trở về trại. Cậu không quay lại
nói chuyện với binh lính của mình. Cậu túm miếng vải lều dư ra che phủ cửa
vào lều chúng tôi và giật phăng nó ra khi cậu đi vào.

Miệng cậu méo xẹo, xấu xí và mím chặt chưa từng thấy. Ánh mắt cậu

cuồng loạn. “Mình sẽ giết lão,” cậu chửi. “Mình sẽ giết lão.” Cậu túm một
cây giáo và bẻ nó làm đôi khiến mảnh gỗ bắn tung toé. Chúng rơi xuống đất.

“Suýt nữa thì mình đã làm thế ở đó,” cậu nói. “Lẽ ra mình nên làm vậy.

Sao lão ta dám chứ?” Cậu ném một cái thau sang bên cạnh, và nó đập vào
ghế vỡ tan tành. “Lũ hèn kia nữa! Cậu thấy chúng cắn môi và không dám
mở miệng rồi đấy. Mình mong là lão sẽ cướp hết chiến lợi phẩm của chúng.
Mình mong là lão sẽ nuốt chửng từng tên một trong số chúng.”

Một giọng nói, dò xét, vang lên bên ngoài. “Hoàng tử Achilles?”
“Vào đi,” Achilles gầm gừ. Automedon hổn hển và lắp bắp. “Rất xin lỗi

vì đã làm phiền ngài. Ngài Phoinix bảo tôi ở lại, để tôi có thể nghe ngóng và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.