TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 324

đầy hờ hững. Giật mình, tôi thoáng trượt tay, đầu gối cạ lên đá. Người này
đẹp đến dữ dội, làn da mượt mà, khuôn mặt được đẽo gọt tinh xảo toả sáng
với điều gì đó phi nhân loại. Đôi mắt đen tuyền. Thần Apollo.

Vị thần mỉm cười, như thể tất cả những gì ngài muốn là tôi nhận ra ngài.

Rồi ngài đưa tay xuống, cánh tay vươn bất thường qua khoảng không dài
dặc giữa thân hình treo lơ lửng của tôi và chân ngài. Tôi nhắm mắt lại và chỉ
cảm thấy điều này: một ngón tay, móc vào sau lưng áo giáp của tôi, nhấc tôi
ra khỏi tường và thả tôi rơi xuống.

Tôi nặng nề tiếp đất, áo giáp loảng xoảng. Đầu tôi hơi quay cuồng sau cú

va chạm, sau thất vọng khi mặt đất đột ngột xuất hiện dưới mình. Tôi đã
nghĩ rằng mình đang trèo lên. Nhưng tường thành đã ở trước mắt tôi, vẫn
ngoan cố sừng sững. Tôi nghiến chặt răng và lại bắt đầu trèo; tôi sẽ không
để bức tường này đánh bại mình. Tôi điên cuồng, hăng tiết vì giấc mộng tóm
được Helen trong tay. Những tảng đá như dòng nước đen kịt không ngừng
chảy trên thứ tôi đã đánh rơi, thứ tôi muốn lấy lại. Tôi quên đi vị thần, quên
đi vì sao mình đã ngã xuống, vì sao chân tôi lại móc vào cùng những kẽ hở
tôi đã từng trèo qua. Có lẽ đây là tất cả những gì tôi luôn làm, tôi thầm nghĩ,
trong cơn loạn trí - leo tường và ngã khỏi đó. Và lần này khi tôi ngẩng lên,
vị thần kia không cười. Những ngón tay túm lấy vải áo tunic của tôi và giơ
tôi lên, lơ lửng trên không. Rồi để tôi rơi.

ĐẦU TÔI LẠI ĐẬP XUỐNG ĐẤT, khiến tôi choáng váng và hụt hơi.

Xung quanh tôi một loạt những khuôn mặt mờ mịt xúm lại. Họ tới để giúp
tôi ư? Và rồi tôi cảm nhận được: không khí mát lạnh châm chích trên vầng
trán đẫm mồ hôi, tóc đen xoã ra, cuối cùng cũng được buông thả. Mũ giáp
của mình.
Tôi thấy nó bên người, lật ngửa ra như một vỏ ốc rỗng tuếch. Áo
giáp của tôi cũng đã lỏng ra vì rung lắc, tất cả những đai da mà Achilles đã
buộc, đều bị vị thần kia tháo lỏng. Những mảnh giáp tuột khỏi người tôi,
vung vãi khắp trên đất, những gì còn lại của vỏ bọc tan vỡ, rơi rụng tôi từng
mang.

Bầu không khí chết lặng đông cứng bị xé toạc bởi những tiếng hét khản

đặc, giận dữ của quân Troy. Trí óc tôi giật mình tỉnh táo lại: Tôi đang đơn
độc tay không tấc sắt, và họ biết tôi chỉ là Patroclus mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.