TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 353

Khi ngài tới tìm sự giúp đỡ của cậu ấy, ta đã trả lời ngài. Giờ ngài không

trả lời ta ư? Ngài biết cậu ấy là gì đối với ta. Ngài đã thấy điều ấy, trước khi
ngài mang chúng ta tới đây. Cho chúng ta được yên nghỉ là trách nhiệm của
ngài.

“TA XIN LỖI VÌ ĐÃ LÀM PHIỀN CẬU vào lúc muộn thế này, hoàng

tử Pyrrhus.” Anh ta nở nụ cười thoải mái nhất.

“Ta không ngủ,” Pyrrhus nói.
“Thật tiện làm sao. Bảo sao cậu làm được nhiều việc hơn tất cả chúng ta.”
Pyrrhus nheo mắt nhìn anh ta; thằng bé không rõ liệu nó có đang bị mỉa

mai hay không.

“Uống rượu chứ?” Odysseus giơ lên một túi rượu.
“Cũng được.” Pyrrhus hất cằm về hai cái cốc. “Để chúng ta một mình,”

nó nói với Andromache. Trong khi nàng thu thập quần áo, Odysseus rót
rượu.

“Chà. Cậu hẳn rất hài lòng với tất cả những gì cậu đã làm ở đây. Trở

thành anh hùng ở tuổi mười ba? Ít ai khác có thể tuyên bố như vậy.”

“Không ai khác.” Giọng nó lạnh tanh. “Ngươi muốn gì?”
“Ta e rằng ta đã bị chút xung động tội lỗi hiếm hoi xúi giục.”
“Ồ?”
“Ngày mai chúng ta ra khơi, và bỏ lại vô số người Hy Lạp tử trận đằng

sau. Tất cả bọn họ đều được chôn cất tử tế, với cái tên khắc lên để ghi nhớ kỉ
niệm về họ. Tất cả trừ một người. Ta không phải một người mộ đạo, nhưng
ta không thích nghĩ về những linh hồn vất vưởng giữa người sống. Ta muốn
được sống thanh thản mà không bị quấy rối bởi những linh hồn không được
an nghỉ.”

Pyrrhus lắng nghe, môi nó vén lên trong nỗi ghê tởm nhàn nhạt thường

thấy.

“Ta không thể nói rằng ta từng là bạn của cha cậu, hay cậu ấy là bạn ta.

Nhưng với tư cách một chiến binh, ta ngưỡng mộ tài năng của cậu ấy và coi
trọng cậu ấy. Và trong mười năm, ta dần quen thuộc với một con người, cả
khi ta không muốn vậy. Nên giờ ta có thể nói với cậu rằng ta không tin cậu
ấy sẽ muốn Patroclus bị quên lãng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.