TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 357

Tại sao bà không ở cạnh Pyrrhus?
Điều gì đó loé lên trong mắt bà. “Nó chết rồi.”
Tôi mừng rỡ điên cuồng. Sao mà chết? Câu hỏi gần như là một mệnh

lệnh.

“Nó bị con trai Agamemnon giết.”
Vì cái gì?
Mất một lúc bà mới trả lời. “Nó cướp cô dâu của hắn và cưỡng ép ả.”
“Bất cứ điều gì ta muốn,” thằng bé đã nói với Briseis như vậy. Nó là đứa

con trai bà muốn hơn Achilles sao?

Môi bà mím chặt. “Ngươi không có kí ức nào khác ư?”
Ta được tạo nên từ kí ức.
“Vậy thì hãy nói đi.”

⸙⸙⸙

TÔI GẦN NHƯ ĐÃ TỪ CHỐI. Nhưng nỗi nhớ cậu đến nhức nhối

vượt lên cơn giận của tôi. Tôi muốn nói về điều gì đó không phải là chết
chóc hay thánh thần. Tôi muốn cậu được sống.

Ban đầu chuyện ấy thật kì lạ. Tôi đã quen ngăn cản cậu gặp bà, quen giữ

cậu làm của riêng. Nhưng kí ức dâng trào như nước suối, nhanh tới nỗi tôi
không thể kìm nén chúng. Chúng không được bày tỏ bằng lời nói, mà như
những giấc mơ, bay lên tựa mùi hương từ mặt đất ướt mưa. Điều này, tôi
nói. Điều nọ rồi điều kia. Tóc cậu trông ra sao dưới ánh mặt trời mùa hạ. Vẻ
mặt cậu khi cậu chạy đua. Mắt cậu, nghiêm trang như mắt cú trong những
giờ học. Điều này rồi điều nọ rồi điều kia. Biết bao nhiêu khoảnh khắc hạnh
phúc, chen nhau ùa tới.

Bà nhắm mắt lại. Lớp da trên mi mắt mang màu của bờ cát mùa đông. Bà

lắng nghe, và bà cũng hồi tưởng.

Bà nhớ mình đang đứng trên bờ biển, tóc đen và dài như đuôi ngựa.

Những con sóng màu xám chì táp lên những tảng đá. Rồi bàn tay của một
phàm nhân, thô bạo và khiến làn da bóng mượt của bà bầm tím. Cát chà lên
người bà xây xước, và bên trong rách toạc. Các vị thần, sau đó, ràng buộc bà
với hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.