TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 52

Tôi nhìn trân trối, không thể cử động. Tôi suýt ngừng thở. Mặt cậu bình

thản và trống rỗng, không hề đanh lại vì gắng sức. Cử động của cậu chính
xác đến nỗi tôi gần như có thể hình dung ra những bóng người cậu đang
chiến đấu, mười, hai mươi người cả thảy, áp sát từ mọi phía. Cậu nhảy lên,
chém ngọn giáo xuống, cả khi tay bên kia rút kiếm khỏi vỏ. Cậu vùng lên
với cả hai thứ vũ khí, di chuyển như chất lỏng, như con cá giữa dòng nước.

Đột nhiên, cậu dừng lại. Tôi nghe được nhịp thở của cậu, chỉ hơi nặng

hơn bình thường, trong không khí tĩnh lặng của chiều tà.

“Ai huấn luyện cậu vậy?” Tôi hỏi. Tôi không biết phải nói gì khác.
“Cha ta, ông có dạy ta một chút.”
Một chút. Tôi gần như thấy sợ.
“Không có ai khác sao?”
“Không.”
Tôi tiến đến. “Đấu với ta đi.”
Cậu bật ra âm thanh nghe gần giống tiếng cười. “Không. Dĩ nhiên là

không rồi.”

“Đấu với ta đi.” Tôi thấy u mê. Cậu đã được huấn luyện, một chút, bởi

cha mình. Chỗ còn lại là... là gì? Là dòng máu của thần sao? Màn luyện tập
này thần thánh hơn tất cả những gì tôi đã từng thấy trong đời mình. Cậu
khiến việc ấy trở nên đẹp đẽ, thứ kĩ nghệ đâm chém, mướt mát mồ hôi này
của chúng tôi. Tôi đã hiểu vì sao cha cậu lại không để cậu chiến đấu trước
mặt người khác. Có phàm nhân nào tự hào nổi về kĩ thuật của mình khi biết
tài năng này tồn tại trên đời?

“Ta không muốn.”
“Ta thách cậu đấy.”
“Cậu không có vũ khí.”
“Ta sẽ đi lấy.”
Cậu quỳ xuống và đặt vũ khí trên đất. Cậu nhìn vào mắt tôi. “Ta sẽ không

đấu. Đừng hỏi lại nữa.”

“Ta sẽ lại hỏi nữa. Cậu không thể cấm ta.” Tôi tiến lên, vẻ thách thức. Giờ

đây có thứ gì đó cháy bỏng trong tôi, sự nóng nảy, cảm giác vững chắc. Tôi
sẽ đạt được điều này. Cậu sẽ phải chiều ý tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.