TRƯỜNG ĐỜI - Trang 111

Ông với cô cứ đi trước đi, đợi tôi ở Pín-Lồi. Nếu xong sớm thì ta sẽ cứ

đi, nhược bằng chậm thì ta ngủ đêm lại đấy.

- Thế chúng tôi chờ ông làm xong rồi cùng đi có được không?

- Không thể được. Trời này không khéo giông bão. Nếu ở lại, nhỡ gặp

báo núi, thì chết hết.

Khánh Ngọc nhìn chăm chăm vào chàng:

- Ông đã biết thế, sao ông ở lại?

Trọng Khang cau mày:

- Lúc này không phải là lúc bàn luận và đắn đo hơn thiệt. Lúc này, cô chỉ

nên nghe lời - Ông Phó, nói dại nhỡ có bão thì lập tức phải đi loan báo cho
tất cả hạ đồ xuống tìm chỗ sườn núi nào khuất gió mà ẩn, chứ không thì
bay hết cả xuống vực đấy. Thôi cô với cụ đi mau lên. Dắt ngựa và trèo cho
khéo. Bác Xuân, bác Viễn ở lại đây với tôi. Ngựa buộc chặt vào kia. Chịu
khó làm chỉ hai giờ đồng hồ là xong.

Đoàn người ngựa đến Pín-Lồi được chừng nửa giờ thì cơn bão nổi lên

ầm ầm. Bao nhiêu mái nhà tranh ở chung quanh bị bốc lên hết. Duy có
chiếc nhà ông Nam Long ẩn, mái ngói, lại xây, nên không việc gì.

Ông Phó đứng ngồi không yên, nhìn ra ngoài trời kêu khổ luôn mồm.

Nhưng nhìn đến Khánh Ngọc ngồi thừ ra, mắt đăm đăm nhìn ra phía núi,
như chứa cả một thế giới lo sợ, ông lại thấy cần phải an ủi nàng:

- Cô đừng lo. Cậu con khỏe mạnh và quyền biến lắm. Chắc không việc

gì.

Những phút ấy là những phút mà người ta cởi mở tâm hồn cho nhau:

- Cậu ông có bao giờ đi đường bị gặp bão như thế này không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.