TRƯỜNG ĐỜI - Trang 14

- Sự ăn chay của tôi là một miễn cưỡng. Anh đã hiểu chưa? Uống đi.

Xếp những lo nghĩ lại ngày mai. Cổ nhân dùng chén rượu trong lúc biệt ly,
có nghĩa lắm. Hôm nay, anh phải uống thật say để đưa ma cái đời sung túc
của tôi. Uống!

- Hơi men có sức nhiệm mầu làm át được mùi xác chết.

- Nhưng anh phải cho tôi hút một điếu thuốc lào đã.

- Kìa, ông Phó ông ấy đã biết tính anh, cái điếu cầy đã dựng đằng sau

lưng anh đấy.

Khôi lục túi:

- Ô hay, mình lại bỏ quên gói thuốc lào đâu mất rồi. Ông Phó cho xin

một điếu nào.

Ông Phó móc túi đưa ra một cái hộp nhỏ. Khôi mở hộp véo lấy một điếu,

rồi đặt cái hộp cạnh cốc rượu. Những ảnh xanh, đỏ vẽ trên nắp hộp bỗng
làm cho Trọng Khang để ý. Chàng cầm hộp rồi nhìn ông Phó một cách
nghiêm khắc:

- Cái hộp bạc của ông đâu mà lại mua cái hộp này đây?

Ông Phó luýnh quýnh:

- Thưa cậu... không biết con... để quên đâu mất, tìm mãi không thấy.

Trọng Khang nhìn con vịt, nhìn chai rượu, rồi gật gù:

- Tôi biết chỗ tìm. Và tôi cũng lại biết nó đã biến ra những thứ gì rồi.

Ông Phó lại càng bối rối:

- Thưa cậu... thưa cậu... có phải hâm lại vịt không à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.