TRƯỜNG ĐỜI - Trang 156

- Thế ra chỉ có tôi là đoảng. Tôi chẳng biết cả thổi cơm nữa. Mẹ tôi vẫn

bảo tôi: Một ngày kia thế nào mày cũng bị chồng nhiếc.

Nàng vô tình để cho Giáp có thể chêm vào một câu:

- Cái điều ấy thì Marie đừng lo.

Khánh Ngọc đang tươi cười, bỗng sa sầm mặt xuống. Phù dung tiên tử

đang đưa nàng đến cõi mộng; câu ấy lôi nàng về sự thực. Nàng cau mày:

- Anh nên nhớ tôi rất không ưa người chồng tiêu thụ được cả cái chỗ

không biết thổi cơm của tôi.

Ông Nam Long thấy thế, liền mắng con:

- Độ rày con Marie nó hay gắt gỏng làm sao ấy. Hay mày đã sắp ngã

nước rồi. Thôi còn mười hôm nữa, tao phải cho mày về, chứ không rồi mày
đến hóa điên.

- Con không về đâu. Con ở đây cho đến khi làm xong. Bây giờ nghĩ đến

đường về con ngại quá.

Trọng Khang cười:

- Thế cô định ở luôn trên này không bao giờ về cả à? Bởi vì nếu về thì cô

không thể ngại chỗ đường khó được. Đằng nào cũng phải một lần.

- À, lúc ấy thì lại khác.

- Khác cái gì?

- Đi một mình với ba tôi cứ lầm lầm lì lì như ông phật Ấn Độ, buồn chết

đi được. Xong công việc, ông phải đưa tôi đi xem hết thắng cảnh ở đây, rồi
tôi mới chịu về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.