TRƯỜNG ĐỜI - Trang 178

Rồi liền đó, nàng mường tưởng đến những người đàn ông gặp trong

những "xa-lông" tráng lệ ở Hà Nội. Một so sánh trong tâm trí làm cho nàng
mỉm cười.

- Ông Trọng Khang bây giờ mà về Hà Nội, chắc sẽ bị các tiểu thư nhìn

bằng một con mắt ngạo nghễ.

- Người ta nhìn tôi thế nào, đó là cái quyền của người ta. Tôi chỉ biết tôi

nhìn tôi, tôi thấy tự bằng lòng là được rồi.

- Cái quyền đó là cái quyền ngu dốt của những người ngu dốt. Các cô ấy

sống trong một hoàn cảnh eo hẹp, mà sự ỷ lại và sự ăn chơi đú đởn được
nâng cao lên thành những đức tính thì hiểu làm sao được cái đẹp... "phong
trần của ông".

Sợ câu chuyện ấy làm đau đớn Giáp, Trọng Khang vội khôi hài:

- Cô thật có lắm ý tưởng kỳ quái. Lại còn cái thứ đẹp phong trần nữa.

Khánh Ngọc vẫn nghiêm trang:

- Ồ, có chứ. Mà cái đẹp ấy không phải ai cũng có thể có được như cái

đẹp phấn sáp mượn của khoa học. Muốn có phấn sáp, người ta chỉ phải mất
vài đồng bạc ra. Nhưng muốn cho mặt mình tráng được một lần bụi mỏng
phong sương, ít nhất phải có một bản lĩnh. Không thế, người ta sẽ sợ gian
lao như các cô gái bây giờ sợ nghèo. Mà rồi thì phong sương không có dịp
để bám vào nữa.

Ra đi với tất cả một tấm lòng nhân nhượng, Giáp nhiều khi đã phải ngậm

bồ hòn làm ngọt. Nhưng đến bây giờ thì Giáp tức lắm rồi không chịu được
nữa. Tức nhưng vẫn phải ôn tồn:

- Marie xét thế thì thiên vị lắm. Mỗi người chúng ta là do hoàn cảnh gây

nên. Chả nhẽ như tôi với Marie, cái hoàn cảnh cho phép được ở chỗ an

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.