TRƯỜNG ĐỜI - Trang 179

nhàn, ta lại đi đâm đầu vào gió bụi, tìm những nguy nan mà ta có thể không
cần phải gặp.

- Thế thì cái hoàn cảnh của chúng ta là một hoàn cảnh xấu. Chúng ta là

những kẻ chẳng may. Và chúng ta đừng nên lấy cái địa vị ngày nay làm
kiêu hãnh. Chúng ta đã có ở trong người một chút gọi là cái tinh túy của sự
sống đâu.

Trọng Khang đứng dậy:

- Người ta bảo sự bàn cãi làm nảy ra chân lý. Nhưng tôi cho thứ chân lý

ấy cũng chẳng bổ ích gì. Bởi vì loài người không sống bằng những cái
mình biết, mà bằng những cái nó cấu tạo nên cái bản thể của mình.

Rồi trỏ tay lên hòn núi sụt:

- Chân lý ở trước mặt ta kia, sao cô cứ bỏ mồi mà đi bắt bóng? Đi, ông

Giáp, để một mình cô ấy ngồi đây mà cãi lẽ.

Khánh Ngọc ném vội chiếc khăn ăn, đứng dậy:

- À, ra các ông định đi tìm chân lý một mình. Sao ích kỷ thế?

- Theo thổ nhân thuật lại thì núi này sụt đã ngoài ba mươi năm nay, sau

một trận bão. Trước khi núi sụt, người ta thấy khói bốc nghi ngút, rồi thì
những tiếng nổ long trời ầm ầm kế tiếp nhau trong một tiếng đồng hồ. Đất
chuyền đi trong mấy giây. Khi đã yên lặng, người ta nhìn ra thì không thấy
ngọn núi cao ngất trời kia đâu cả. Dân cư sợ hãi, ba tháng liền không ai
dám mon men lại gần đấy.

- Có lẽ là cái điềm ở đây sắp có núi lửa bật ra.

- Cái đó thì mình chưa biết. Nhưng từ ngày núi sụt chẳng xảy ra chuyện

gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.