TRƯỜNG ĐỜI - Trang 18

Chép miệng, Trọng Khang đứng dậy, đi đi, lại lại:

- Song dù thế nào, tôi cũng buộc lòng phải đuổi ông ta về vì tôi đã sa vào

một tình thế không thể chu cấp nổi ông ta nữa rồi. Nay mai thì... chính tôi
phải lăn lưng để tự nuôi mình.

- Nhưng anh định làm gì mới được chứ?

- Làm gì? Chính tôi cũng chưa biết. Nhưng tôi cảm thấy tôi làm gì cũng

được, miễn là có thể sống.

Đến đây, một mối lo vụt kéo đến xâm chiếm tâm hồn, Trọng Khang kéo

một hơi thuốc dài, rồi nhún vai:

- Nếu có một mình tôi, thì thật tôi chẳng cần phải nghĩ, nhưng chết cái,

tôi còn em gái tôi. Bao nhiêu dấn vốn của nó... Nó không trách oán tôi đâu.
Nhưng lòng kẻ làm anh...

Trọng Khang ngồi xuống cạnh Khôi:

- Anh có biết mấy hôm trước đây tính kế gì không? Tôi định tải thuốc

phiện ở Pa-Kha, Xì Mầu sang Tàu bán rồi tôi mua hàng lậu về.

- Ấy chết! Bây giờ bên Tàu cấm ngặt thuốc phiện. Anh tải sang họ bắt

được, thế nào cũng bị xử bắn.

- Người ta sống chết chẳng qua một may một rủi; nhưng sự mưu toan ấy

đã không thành rồi. Tôi không có tiền. Chứ nếu có tiền thì thế nào tôi cũng
liều. Vì chỉ có cách ấy, tôi mới hy vọng khôi phục lại cơ đồ trong một thời
gian rất ngắn. Em tôi năm nay đã hai mươi rồi. Có lẽ trời không cho tôi
thành công trong việc này. Tôi viết giấy về bảo nó vay hộ bà cô cho tôi một
nghìn, nó chỉ gửi lên cho tôi có hai trăm.

Trọng Khang lại đầu giường lục túi quần đưa ra một phong thư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.