TRƯỜNG ĐỜI - Trang 19

- Đây bức thư nó viết cho tôi. Anh thử xem với một đứa em gái như thế

này, người ta có thể đi ăn cướp, giết người để mưu hạnh phúc cho nó.
Phương chi cái hạnh phúc của nó lại chính tự tay tôi phá đổ.

- Nào phải tự anh, đó là một sự chẳng may.

- Tôi không thể vịn vào cái cớ ấy để tha thứ cho mình được.

Khôi giở bức thư, lẩm bẩm đọc.

Anh cả yêu quý.

Em nhận được thư của anh liền đưa cho cô xem. Cô xuýt xoa mãi, vì cô

có hơn nghìn bạc vừa mới cho người ta vay mất rồi. giá mà thư anh về
trước độ năm ngày... Cô bảo em viết thư lên cho anh nếu có cần gì thì độ
một tháng nữa, anh về mà lấy. Nhưng em đã thưa với cô một tháng nữa thì
anh lại không cần dùng đến, vì anh chả viết giấy cho em nói bè gỗ của anh
đã thả ra sông; chỉ mười lăm ngày nữa thì về đến Hà Nội là gì.

Em mở cái két nhỏ thì số tiền anh cho em để tiêu vặt còn vừa vặn hai

trăm mười bốn đồng. Em vội vàng ra dây thép mua măng-đa gửi lên cho
anh hai trăm. Còn mười bốn đồng em tiêu từ nay đến hôm anh về cũng đủ
chán.

À, em đã đan xong cho anh cái áo len đẹp quá. Anh chắc phải bằng lòng.

Buồng anh bây giờ sáng nào em cũng thay hoa vì em không muốn cho anh
bắt chộp được em như lần trước nữa đâu: về đến nhà, trong buồng chẳng có
một bông hoa nào. Anh là cứ hay chơi cái vố bất thình lình lắm.

Cô thấy thế cứ ngầy ngà em:

- Anh mày nó đã về đâu mà cứ mua hoa thế cho nó tốn. Chờ nó về hẵng

cắm hoa, có được không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.