TRƯỜNG ĐỜI - Trang 188

Những gốc củi khô đã chất lên, lửa cháy đỏ rực. Bọn vệ binh đang xúm

xút xung quanh hơ chân tay. Xuân, Viên đang thổi cơm mà Trọng Khang
thì đang loay hoay bày bàn ăn. Thấy hai người lại, chàng giơ cao cái cốc
cắm mấy chục bông hoa cúc dại.

- Cô xem, bọn vệ binh họ đã biết tính cô chưa. Thằng Giàng-Khái-Phà

trèo tít mãi trên kia, ngắt đem về cho cô đấy. Thôi, cô với ông uống rượu
khai vị đi, rồi chúng ta ăn cơm.

Khánh Ngọc móc túi:

- Ồ, tôi chẳng có một đồng tiền nào cả để cho nó.

- Tôi đã cho nó rồi.

- Cám ơn ông. Đi với chúng tôi, những đồ ăn hại, ông thật là khó nhọc.

Thấy bộ mặt bần thần của Giáp, Trọng Khang vội gịuc:

- Ông Giáp, mở rượu ra uống đi, tôi xem ông hình như mệt lắm.

Thấy một tên vệ binh vừa buông đũa, đã nhảy ra sửa soạn bàn đèn,

Trọng Khang bảo Khánh Ngọc:

- Kìa cô trông, họ cần hút hơn ăn.

Khánh Ngọc nhìn Giáp:

- Tối nay, tôi cũng thấy cần phải hút lắm. Hút để thức, thức để bắn chó

sói.

Giáp cúi đầu không nói, cứ rót rượu uống mãi, hết cốc này tới cốc khác.

Trọng Khang thấy thế phải can:

- Ông uống vừa chứ. Nhỡ say mà đêm nay động đụng thì rầy rà lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.