TRƯỜNG ĐỜI - Trang 193

Khánh Ngọc ngắt lời Trọng Khang:

- Không phải lỗi ông, lỗi của tôi. Nhưng tôi cũng không hối hận. Có cái

bước này, tôi mới rõ anh François, người chồng chưa cưới của tôi, can đảm
lắm lắm.

Trọng Khang nhìn Khánh Ngọc bằng con mắt trách móc:

- Đứng trước cái chết, ai là người thản nhiên được? Cô nói chi những lời

như thế.

- Ấy thế, mà tôi vẫn thản nhiên đấy.

- Tôi biết thế, cho nên tôi không muốn cô có cái bụng nhỏ nhen, nói

những câu mát mẻ để làm đau đớn nhau một cách vô ích.

Khánh Ngọc bỗng òa khóc:

- Thôi tôi xin lỗi ông. Tôi muốn nói, nhưng anh François cứ oán trách,

thành ra buộc lòng tôi phải nói.

- Thôi cô nín đi, không họ tưởng mình nhát sợ, họ khinh mình đi. Họ bắt

chẹt mình được. Cô và ông nhớ hễ lát nữa, họ có bắt mình viết giấy má gì,
tôi không bằng lòng thì đừng có viết nhé. Lúc ấy, mới là lúc cần can đảm.

Cả ba bị dắt đến chỗ bọn người nhà và vệ binh ngồi chờ, lúc trước khi

xuống tắm. Tám cái xác nằm ngổn ngang. Lắm người chưa chết còn rên rỉ.
Bọn giặc đang tranh nhau lột quần áo và khí giới.

Trọng Khang toan đứng che đi, không cho Khánh Ngọc trông thấy,

nhưng đã muộn. Nàng khóc vang lên. Còn Giáp thì hoa mắt, run đầu gối
đứng không vững. Một tên giặc thấy thế, lại hoa đao chém cổ những người
ngắc ngoải, rồi giơ thanh đao đỏ lòe những máu lại gần mặt từng người.
Giáp và Khánh Ngọc nhắm nghiền mắt, không dám nhìn. Đến lượt Trọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.