TRƯỜNG ĐỜI - Trang 195

làm gì có tiền để chuộc chúng tôi đâu. Ông tính một khi giàu có thì ai hơi
đâu sang làm ăn ở cái đất này.

Tên tướng tra ngay súng vào vỏ:

- Người nhà anh không chuộc đã có người khác chuộc. Chính phủ Trung

Hoa mướn các anh sang đây làm thì đã có Chính phủ chuộc.

- Chính phủ Tàu có bằng lòng chuộc chúng tôi hay không thì điều đó tôi

không được biết. Nhưng nếu ông hy vọng vào số tiền chuộc của người nhà
chúng tôi thì chắc chắn là không có. Thương chúng tôi, nhưng không có
tiền thì người nhà cũng đành chịu. Chúng tôi chỉ còn biết chết. Vì thế nên
chúng tôi không để cho ai vô lễ với chúng tôi cả.

Bọn giặc lấy khăn bịt mắt ba người, rồi dắt đi. Giáp và Khánh Ngọc toan

đi thì Trọng Khang kéo áo lại, rồi ngồi xệp ngay xuống, nhất định không đi.

- Ở đường núi, chúng tôi không biết đi bộ. Nếu các ông định giữ chúng

tôi để chờ chính phủ Tàu đem tiền lại chuộc, thì các ông phải để cho chúng
tôi đi ngựa. Chúng tôi không quen vất vả. Vất vả, chúng tôi chết đi thì các
ông còn lấy đâu ra tiền chuộc nữa.

Tên tướng giặc nghe nói phải tai, liền bảo mọi người xuống ngựa,

nhường cho ba người cưỡi.

Khánh Ngọc biết Trọng Khang yêu sách bọn giặc như thế là vì mình và

vì Giáp liền bảo:

- Tôi làm cho ông bị khốn đốn như thế này, ông đã không trách oán, lại

lúc nào cũng nghĩ đến chúng tôi, ông hơn chúng tôi nhiều quá.

- Tôi đã bảo cô, lúc này không nên nghĩ chi đến những điều đó. Trong

lúc hoạn nạn, ta chỉ nghĩ làm sao để gìn giữ lấy nhau. Tôi dặn một điều cô
và ông cần phải nhớ là nếu tôi không bằng lòng điều gì thì bọn giặc nó bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.