TRƯỜNG ĐỜI - Trang 196

viết đừng có viết. Tôi đã bảo với chúng nó: nếu hy vọng vào tiền chuộc của
người nhà chúng mình thì không có đâu.

- Tại sao ông lại nói thế? Nhỡ nó giết thì sao?

- Điều đó thì ông và cô cứ tin ở tôi, không bao giờ nó giết chúng mình

đâu. Nó bắt chúng mình là để lấy tiền chuộc. Giết chúng mình thì có lợi gì
cho chúng nó. Tôi sở dĩ nói người nhà chúng ta không có tiền chuộc là
muốn để mặc cho chúng nó với chính phủ Tàu xoay nhau. Nếu nó có bắt cô
viết thư về nhà thì cô cũng nói với cụ như thế. Cụ sẽ chẳng phải tốn một xu
nào. Bất quá chúng ta bị giam cầm ít ngày. Cô bảo cô muốn biết mùi vị
phong trần, tôi tưởng chẳng có dịp nào may mắn hơn. Cái tiền mà cụ đáng
lẽ phải bỏ ra chuộc chúng ta ấy, thì sau này sẽ đem phân phát cho gia đình
những người vì đi với chúng ta mà bị giết. Tôi chỉ còn lo một điều cô và
ông Giáp không chịu nổi cực khổ mà sinh ốm đau thôi. Nhưng điều ấy
cũng không cần lo mấy. Tôi đã vòi được chúng nó cho chúng mình cưỡi
ngựa, thì tôi cũng có cách bắt chúng nó phải đối đãi với chúng mình tử tế.
Tôi chỉ còn lo một điều là nó... phạm đến cô, nhưng dù thế nào cô đừng rời
xa chúng tôi, thì cũng không ngại.

Khánh Ngọc nghe Trọng Khang nói thế, bỗng rùng mình:

- Thôi mọi việc tùy ông, ông bảo thế nào tôi cũng xin nghe. Nếu xảy ra

việc ấy thì tôi chỉ còn có chết.

- Thằng tướng giặc này tôi xem ra cũng là người biết điều không đến nỗi

nào. Tôi nói thế là đề phòng xa đấy thôi. Cô đừng nên quá lo. Và cô cũng
đừng nên nghĩ quẩn quanh cho nó hại sức khỏe. Dù sao việc cũng đã xảy ra
rồi, không vớt lại được nữa. Ta chỉ nghĩ cách đối phó với những việc sắp
tới thôi. Ông Giáp, ông cũng đừng nên buồn rầu lo lắng nữa. Tôi đoan với
ông thế nào chúng ta cũng được bình yên trở về.

- Không, tôi không buồn. Tôi chỉ lo nó đòi số tiền chuộc nhiều quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.