TRƯỜNG ĐỜI - Trang 210

súng để báo thù. Tôi họ Vương, tên Nhân, quê ở Quảng Tây. Trước kia tôi
làm tri huyện ở Mã Quán. Vì chống nhau với Đốc-bàn Mai-lin-phố mà phải
đi làm nghề lạc thảo. Tôi đến cướp làng nào, dân cư mà chống cự tôi
thường ra lệnh làm cỏ cả làng, nên người ta đặt cho cái biệt hiệu là Đa-sát-
hổ.

Trọng Khang cúi đầu rồi trân trọng giới thiệu:

- Đây, bạn tôi ông Nguyễn Văn Giáp, kỹ sư cầu cống ở đại học đường

bên Pháp, đây phu nhân họ Lê, cử nhân luật khoa, còn tôi Phạm Trọng
Khang làm thư ký cho thân phụ Nguyễn phu nhân... Nguyễn tiên sinh với
phu nhân là những người túc học, chính phủ Tàu mời mãi mới chịu sang
đây đảm đương công việc. Tôi là người thô thiển, được gần các ngài cũng
đã cho là một vinh dự.

Vương Nhân cúi đầu chào Giáp và Khánh Ngọc, rồi nói với Trọng

Khang:

- Tôi vì tình thế bắt buộc phải xử trí như thế này, mong ông nói với

Nguyễn tiên sinh và phu nhân thể tình mà lượng thứ cho. Tiên sinh sang
đây giúp nước tôi, mà tôi bắt bớ như thế này, cũng tự lấy làm không phải.
Ngài là người cao minh, tất cũng hiểu cho những chỗ bất đắc dĩ ở đời.

Trọng Khang trừng mắt ra hiệu để cho Khánh Ngọc đừng phản đối gì, rồi

thông ngôn đúng lại những lời nói của Vương Nhân. Chờ cho Trọng Khang
thông ngôn xong, Vương Nhân mới nhìn cái hang đá rồi nói:

- Tình thế không cho tôi tiếp đãi các ngài được trọng thể hơn. Nay tôi

tính thế này: ngài lên ở xóm với tôi để cho Nguyễn tiên sinh và phu nhân ở
dưới này, như thế thì có thể tiện hơn.

- Đa tạ tấm lòng ngài, có bụng tin tưởng ở tôi như thế, nhưng việc đó tôi

cần phải bẩm mệnh với Nguyễn tiên sinh để tùy ngài định liệu, rồi tôi xin
thưa với ngài sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.