TRƯỜNG ĐỜI - Trang 213

- Thế tại sao ngài không thực hành?

- Là vì không thực hành nổi. Đứng ở ngọn núi bên, tôi nhìn sang thấy các

ngài lúc nào cũng tỉnh táo ngồi cạnh đống lửa, tôi biết rằng ngài không phải
là hạng chủ tướng để cho người ta có thể đánh úp được.

- Ấy thế mà ngài vẫn đánh úp được tôi đấy thôi.

- Đó lại là một lẽ khác. Đêm hôm qua, tôi không đánh, mà ngài thì tin

rằng bất thình lình, ngài bí mật đi chơi như thế không ai biết được.

Ngừng một khắc, nhìn Trọng Khang một cách hóm hỉnh:

- Người ta ở đời cũng không nên quá tin ở những sự bí mật của mình.

Rồi vỗ lên đùi Trọng Khang:

- Mà ngài thì quá tin ở... những điều bí mật ở ngài quá.

Trọng Khang giật mình, ngờ ngay rằng Vương Nhân đã biết được Khánh

Ngọc yêu mình, mà nàng không phải là vợ đã cưới của Giáp. Cái sự mời
mình lên ngủ ở trên xóm, chẳng qua là để trêu chọc. Chàng nghiêm sắc
mặt:

- Trong công việc làm ăn, như ngài đã rõ, sự kín đáo là một khôn ngoan

cần phải có, chứ còn như lòng tôi thì thật không có một điều gì uẩn khúc
cần phải giấu diếm ai bao giờ.

Đôi mắt như lưỡi dao lướt trên má Trọng Khang:

- Tôi có nói đến... lòng ngài đâu. Tôi nói là nói đến công việc của ngài

ấy. Tôi biết được bởi vì... bởi vì tôi cũng đọc được những bí mật của lòng
người đôi chút. Nguyễn tiên sinh và... phu nhân không biết một tiếng Vân
Nam nào đấy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.