TRƯỜNG ĐỜI - Trang 239

Chàng nói xong, cầm bàn tay Khánh Ngọc hôn, Khánh Ngọc không rụt

tay lại, chỉ liếc nhìn Trọng Khang bằng một cái nhìn nó như bảo: "Tôi đã
thực hành bài học thương người mà ông vừa dạy tôi đấy".

Trọng Khang cứ nhìn vào cái diện, giả vờ như không hiểu gì hết.

- Thôi thế được, để tôi hút cả. Cô và ông có buồn ngủ, cứ đi ngủ trước đi.

Tôi thì ít nhất cũng phải đánh vào lượt xái. Hôm nay tôi sẽ sống hoàn toàn
một đêm cái đời của người nghiện.

Rồi rờ ấm tích:

- Chỉ tiếc nước không được nóng mấy. Và chúng nó móc cả, chẳng để

cho mình một điếu thuốc lá nào.

Khánh Ngọc đang nằm nhổm dậy:

- Ấy, đấy tôi còn gói thuốc lá thơm để ở túi trong, chúng nó không móc

đến.

- Ồ, thế này thì đêm nay, tôi sung sướng hoàn toàn. Nhưng chúng ta còn

bị giam ở đây lâu, cô còn có những lúc phải cần đến thuốc lá, tôi chỉ lấy hai
điếu thôi.

- Ông cứ hút cho thật sung sướng. Tôi chịu ông bất cứ bao giờ, ở đâu,

ông cũng tìm được cách sống hoàn toàn và đầy đủ những phút sống của đời
ông.

- Ấy, cái bí quyết những nguồn vui của đời tôi là ở đấy. Nhưng có một

người lúc này không vui là ông Phó. Chắc ông ta khóc hết nước mắt.

- Và ba tôi nữa.

- Nhưng có những lúc khổ thế này thì cái phút vui khi chúng ta trở về lại

càng vui hơn. Ở đời, bất cứ cái gì cũng có ích cho loài người để đi sâu vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.