TRƯỜNG ĐỜI - Trang 243

Khánh Ngọc tắm xong, biết Giáp ốm chạy lại.

- Còn rét run thế kia, lấy chiếc chăn trùm vào. Ốm cả ở đây thì thật khốn

đốn.

- Tôi không thể ốm được. Có xoàng như anh François thì mới ốm.

Trọng Khang nhìn Khánh Ngọc bằng con mắt trách móc:

- Cô đừng nên nói thế. Cô bóp đầu cho ông ấy, để tôi bóp chân. Ông ấy

sở dĩ bị bắt và bị ốm ở đây cũng là vì cô.

Khánh Ngọc cúi đầu không nói gì. Nhưng nàng cũng không chịu bóp đầu

cho Giáp.

- Cái bổn phận của chúng ta bây giờ là phải bảo toàn sự yên vui cho đời

người bạn đã cùng chúng ta trải những bước này.

Khánh Ngọc vẫn không nhúc nhích. Nhưng ở mắt nàng, nước mắt chảy

quanh. Một giọt rơi xuống chăn.

Trọng Khang vờ đi như không nhìn thấy, cứ cắm cúi bóp chân cho Giáp.

Khánh Ngọc ngồi một lúc lâu, rồi đứng dậy ra giặt quần áo. Trọng Khang
liếc nhìn thấy nàng vừa giặt, vừa khóc. Chàng không dám nhìn nữa, quay
đầu vào. Rồi tự nhiên không muốn, nước mắt chàng cũng cứ trào ra. Chàng
vội vàng lấy tay gạt đi ngay. Chàng thấy như mình vừa làm một việc nó trái
với lời thề mà chàng vừa thề với Giáp.

Bàn tay bóp nhanh và mạnh thêm. Các ý nghĩ miên man xô đến đầu.

"Mọi điều ngang ngửa trong cuộc tình duyên của người ta đều tự mình

gây ra. Mình tuy chẳng làm cái gì để khuyến khích mối tình kia cả, nhưng
nếu không có mình? Thì có phải thuận buồm xuôi gió, bây giờ người ta
đang khắng khít với nhau không. Đâu có những sự ngang trái. Những sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.