TRƯỜNG ĐỜI - Trang 244

ngang trái do cái duyên cớ có mình mà sinh ra cả. Mình bây giờ xử thế
nào? Cự tuyệt trắng ngay thì Khánh Ngọc đau khổ. Mà Khánh Ngọc thì
không đáng đau khổ. Không cự tuyệt, cứ để mập mờ thế này thì Giáp khổ.
Mà Giáp có lẽ ốm vì sợ, mà cũng lẽ ốm vì buồn. Hay ta bảo phăng ngay
cho Khánh Ngọc biết".

Chàng quay đầu lại nhìn thấy Khánh Ngọc tay cầm chiếc áo đứng nhìn

mình. Mặt nàng lúc ấy là tượng hình của thất vọng. Làn da gì mà tái nhợt
như chẳng còn một chút sinh khí. Dưới ngọn đèn dầu cá lắt leo, đôi mắt
xưa kia linh động biết bao, bây giờ như không còn chút ánh sáng. Cả cái
cảnh tượng ấy đập ngay vào trái tim Trọng Khang. Cái miệng toan nói
những câu quyết liệt, bỗng phác một nụ cười:

- Cô có thấy cóng tay không?

Khánh Ngọc sẽ lắc đầu, rồi quay đi phơi áo. Không nhìn thấy, Trọng

Khang cũng thừa biết rằng đôi mắt nhung lúc này đang đẫm lệ.

Chàng cần phải nói huyên thuyên để trấn áp những cảm giác nó đang rạo

rực ở trong người:

- Chà, hôm nay chắc tuyết xuống nhiều lắm. Không có lửa thì dễ thường

đến chết rét. Ông Giáp ốm là phải. Cái gì mà lạnh như ở trong thùng nước
đá.

Chàng nói đến đấy bỗng im. Một thứ gì giá buốt như vừa ở ngoài trời đột

nhập vào trái tim chàng; cái cảm giác ấy đến cùng một lúc với cái ý nghĩ về
tâm trạng của Khánh Ngọc. Chàng hình dung thấy cả cái giá buốt của lòng
nàng lúc bấy giờ.

Trọng Khang đang thay áo cho Giáp thì tên tướng giặc vào.

- Có thư nhà gửi đến cho các ông đây. Nguyễn tiên sinh làm sao thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.