TRƯỜNG ĐỜI - Trang 246

François đừng có lo lắng gì cả. Chuộc được con xong thì với François cùng
về Hà Nội, ba sẽ cho làm lễ cưới ngay. Để ông Trọng Khang một mình
trông coi ở trên này cũng đủ rồi.

Đọc đến đoạn này, mặt Khánh Ngọc đang vui vẻ bỗng cau lại. Nàng lẩm

bẩm:

- Về Hà Nội, về Hà Nội để làm gì?

Trọng Khang cứ đọc tiếp:

Ba chỉ lo con và François ốm và bị người ta hành hạ. Những lúc này,

không phải là lúc có thể bướng được, con phải chịu khó nhẫn nhục cho qua.
Nhỡ con thế nào thì ba và mẹ ở nhà không sống được đâu.

Khánh Ngọc xem xong òa khóc:

- Ba tôi chẳng nói gì đến ông cả. Mà không có ông thì chúng tôi bị ngược

đãi đến chết. Ba tôi chỉ nghĩ đến con người vô dụng.

- Ồ, cô đừng nói thế. Cụ không trách móc tôi thế cũng là may lắm cho tôi

rồi. Để tôi gọi ông Giáp dậy, đọc cho ông ấy nghe, may ra vui mà khỏi.

- Đọc làm gì?

Khánh Ngọc choài mình giằng bức thư toan xé, nhưng Trọng Khang đã

nắm chặt được tay nàng.

- Cô... cô đừng nên...

Khánh Ngọc buông bức thư, chạy ra góc buồng ôm mặt khóc nức nở.

Trọng Khang mở chăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.