TRƯỜNG ĐỜI - Trang 25

- Vâng xin mời cô cứ xem.

Người con gái lại gần vỗ vào cổ ngựa, nhìn kỹ từ đầu đến chân rồi hỏi,

cũng vẫn bằng tiếng Pháp, với cái giọng của một người xưa nay chưa hề bị
trái ý bao giờ:

- Ngài bán con ngựa của ngài cho tôi nhé? Bao nhiêu tôi cũng mua. Tôi

không kỳ quản về đồng tiền đâu, ngài muốn bao nhiêu ngài cứ nói thật đi.

Lúc này Trọng Khang không thể chịu được nữa. Lâm vào cảnh nghèo,

chàng mới cảm thấy tất cả sự sỗ sàng của người giàu sang. Vẫn bằng tiếng
ta, giọng hơi gay gắt vì khinh mạn, chàng đáp:

- Thế thì cô không phải là người biết chơi ngựa rồi. Bởi vì một người

biết chơi ngựa bao giờ cũng hiểu rằng một khi người ta có con ngựa hay
như thế này, người ta không bán bao giờ. Thứ nhất ở trên chốn rừng núi
này, con ngựa này là một người bạn đồng hành trung thành và tận tâm nhất.

- Tôi trả ngài năm trăm. Ngài bảo sao?

Vẫn bằng tiếng ta, Trọng Khang trả lời:

- Tôi đã bảo rằng thì tôi được lãi ba trăm rưỡi, vì tôi mua nó có một trăm

rưỡi. Nhưng ba trăm rưỡi cũng không bù được với những công việc nó đã
giúp ích cho tôi và tấm lòng tôi mến nó.

- Nếu tôi tăng giá nữa thì ngài nghĩ sao?

- Tôi nghĩ rằng lòng mến là một thứ không thể đem đánh giá bằng tiền

được.

Cái nhìn của người con gái lúc bấy giờ mới đặt một cách chăm chú lên

khuôn mặt của Trọng Khang:

- Tôi xem ra ngài cũng giàu và không cần đến tiền thì phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.