TRƯỜNG ĐỜI - Trang 26

Trọng Khang nhếch một nụ cười:

- Tôi hiện nghèo lắm, ngày mai chưa biết sống bằng gì?

- Thế tại làm sao ngài không bán con ngựa của ngài đi?

Trọng Khang cau mặt:

- Thì tôi đã bảo lòng mến là một thứ không thể đem ra đầu cơ trong lúc

túng thiếu được cơ mà.

Người con gái cười, để lộ hàm răng trắng như ngà:

- Ngài là một người hơi kỳ quái. Thôi tôi xin lỗi ngài nhé.

Nói xong, người con gái tháo chiếc "găng" bằng da, giơ tay bắt Trọng

Khang. Cái cử chỉ thành thật và bồng bột ấy làm cho Trọng Khang xuê xoa
được sự ghét bỏ gây ra bởi sự ăn nói lố lăng của nàng. Bất giác, chàng trả
lời bằng tiếng Pháp:

- De rien, mademoiselle.

Câu tiếng Pháp của chàng lúc này có một sức phản động đột ngột. Nó

làm cho người con gái nghĩ ngay đến cái chỗ lúc nãy mình toàn hỏi bằng
tiếng Pháp mà người ta chỉ trả lời bằng tiếng Nam.

Nàng tủm tỉm cười rồi, lần này, hỏi Trọng Khang bằng tiếng ta:

- Sự tôi nói tiếng Pháp chắc làm ngài khó chịu lắm nhỉ?

Trọng Khang phắc một cử chỉ để chối.

Người con gái gặng lại:

- Không. Chắc là ngài khó chịu lắm, cho nên ngài một niềm trả lời tôi

bằng tiếng ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.