TRƯỜNG ĐỜI - Trang 27

Một ý nghĩ đến ngay trong óc Trọng Khang: "Người này vì hoàn cảnh

mà sinh ra lố lăng, chứ bản tâm vẫn là một con người tốt".

- Vâng, tôi không giấu cô. Thoạt tiên tôi thấy một người Nam nói với

một người Nam mà không dùng tiếng mẹ đẻ thì tôi hơi khó chịu thật.
Người Pháp họ nói với nhau có dùng tiếng "Ăng-lê" bao giờ. Họ quý tiếng
họ lắm. Tại sao mình lại không?

- Tôi vì du học ở Pháp, nên quen mồm.

Trọng Khang tủm tỉm:

- Biết đâu sự quen mồm ấy chẳng cũng là để tỏ cho người ngoài biết rằng

mình là một người học thức.

Người con gái cũng cười:

- Non, ce n'est pas de la vanité, mais c'est peutêtre du snobisme. Ấy chết,

tôi lại nói tiếng Pháp rồi. Tôi quen nghĩ bằng tiếng Pháp, vả chữ snobisme,
tiếng Nam không biết dịch là gì. Thế thì có lẽ tôi là một người Việt Nam
không tốt.

Trọng Khang xốc khẩu súng lục đeo ở lưng:

- Cô đã biết nghĩ thế, thì cô bây giờ là người Việt Nam rất tốt rồi.

- Chà, khẩu súng lục ngài đeo sao to thế? Hình như nặng thì phải. Đến

vài cân.

- Chả mấy. Hơn ba cân.

- Thế thì lúc bắn thế nào?

- Dùng nó quen đi. Tôi cho là không nặng. Chúng tôi sống cái đời ở rừng

núi, phải cần đến thứ súng Mauser này mới bắn được xa. Chứ thứ súng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.