TRƯỜNG ĐỜI - Trang 253

Khánh Ngọc kéo đôi ủng đi vào chân cho đỡ lạnh, rồi đem gạo đi vo.

- Ấy cô cho khá vào. Cô cũng phải ăn chứ?

- Bụng tôi đầy chẳng thấy đói tí nào cả.

- Nhưng cũng phải cố mà ăn. Những lúc này không phải như ở nhà. Bất

ngờ có thể xảy đến từng giờ. Có no lòng khi gặp việc mới đủ sức mà đối
phó.

- Thế hay mâm cơm họ chưa bưng đi, tôi ăn vậy.

- Thôi, cô đang... thế, ăn sợ đầy. Chốc cô húp bát cháo đập quả trứng

được rồi. Cháo búp ăn nhẹ, dễ tiêu, À quên, tôi chưa giảng giải cho cô thế
nào là cháo búp. Cháo thường thì cứ cho gạo vào nước đun. Cháp búp thì
khi sôi nước đổ cái nước đầu đi, rồi lại cho nước vào đun. Tôi không phải
là nhà khoa học, chẳng hiểu làm thế thì có ích gì, nhưng thấy các cụ ta vẫn
nấu như thế cho người ốm ăn thì tôi theo.

Cháo nấu xong, Trọng Khang đập hai quả trứng vào bát, rồi múc đầy

cháo đưa cho Khánh Ngọc:

- Cô quấy lên. Rồi húp đi. Cô xem có sánh không? Chúng mình cũng là

những tay nuôi người ốm khá lắm đấy chứ.

Khánh Ngọc vừa toan húp, Trọng Khang đã lại cản:

- Ấy chết, chưa có muối. Thế mà cứ khoe khéo mãi. Gói muối đây, cô

liệu dùng bao nhiêu thì cho vào.

Khánh Ngọc húp xong bát cháo, toát mồ hôi. Trọng Khang lấy khăn tay

đưa cho nàng.

Lau mặt xong, Khánh Ngọc cười bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.