TRƯỜNG ĐỜI - Trang 266

- Bây giờ mới gọi là ngủ, trước kia là mê đấy thôi. Cô Khánh Ngọc, đưa

bộ quần áo kia giùm tôi.

- Tôi ốm mấy ngày không tắm rửa, chắc hôi lắm đấy nhỉ.

- Tôi chẳng thấy hôi tí nào. Thôi để sáng mai, tôi sẽ đun nước cho ông

lau mình mẩy rồi ba hôm nữa, tôi cho ông tắm. Bây giờ nằm xuống đi.

Giáp ngoan ngoãn nằm xuống.

- Bây giờ độ mấy giờ rồi nhỉ?

- Có lẽ quá nửa đêm. Bọn gác ở ngoài đã thôi đánh bạc. Ở trong cái hang

này, sáng tối lúc nào cũng không hay, đồng hồ chẳng có, tôi chỉ nghe tiếng
rì rầm của bọn giặc mà phỏng đoán đấy thôi.

- Ông ngủ đi chứ. Thôi tôi khỏi rồi, không cần phải ai canh nữa. Ông mệt

nhọc vì tôi nhiều lắm rồi.

- Những lúc vui sướng như thế này ngủ làm sao được. Hễ chúng tôi nhìn

thấy ông ngủ yên là chúng tôi ngủ rồi đấy. Thôi ông ngủ đi.

- Nhưng tôi không thể ngủ được. Chân tay đau như dần.

- Ê, cô Khánh Ngọc, cô bóp tay, tôi bóp chân. Và cấm không ai được nói

gì nữa để cho người ốm ngủ.

Giáp vẫn chưa ngủ. Hai người ngồi bóp hai bên. Bỗng Giáp quay sang

hỏi Trọng Khang:

- Tại làm sao ông đối với tôi tốt như thế?

Trọng Khang tủm tỉm cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.