TRƯỜNG ĐỜI - Trang 279

Giáp dịch đầu lại gần Trọng Khang:

- Có anh bên cạnh, em cũng thấy không sợ chết. Không tin, anh sờ vào

ngực em xem, trái tim không đập mạnh tí nào.

- Tôi biết. Cứ nghe giọng anh tôi cũng đã rõ hà tất phải sờ. Anh bây giờ

với anh ngày trước là hai người chẳng những khác nhau, lại còn xa lạ nhau
nữa. Người ta cứ chạm vào cái chết vài bận, và sống năm lần với tất cả sinh
lực của trái tim, thì tự khắc rắn rỏi. Trường đời đã tôi cái thép người cho
anh rồi đấy.

- Nhưng em phải thú thật rằng tôi chưa già và chưa kỹ. Tưởng tượng bây

giờ họ bắn vào mặt, nát da thịt, thủng ruột gan, máu chảy tóe loe đỏ ối, em
vẫn thấy ghê ghê. Chắc là đau đớn lắm đấy nhỉ?

Khánh Ngọc đập vào tay Giáp:

- Gớm, nghe khiếp cả người.

- Anh hỏi thế thì tôi trả lời làm sao được. Tôi đã bị bắn chết lần nào đâu

mà biết. Còn như đến sự đau đớn, anh và em không lo. Nếu chẳng may
phải chết thật, tôi đã có cách...

- Cách gì?

- Thôi, tôi đủ chục rồi. Em nhổ cho anh Giáp đi.

Chàng nói xong nhổm dậy:

- Tôi nhớ có một lần, tôi bắn một con nai sao suốt qua mang tai, nó ngã

ngay xuống không cựa quậy. Giống sinh vật biết đau là do thần kinh. Phá
tan bộ thần kinh thì chẳng còn biết đau đớn gì nữa.

- Thế nghĩa là anh sẽ cầm súng bắn vào mang tai tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.