TRƯỜNG ĐỜI - Trang 280

- Nếu anh sợ đau.

- Nếu tôi không sợ đau?

- Thế lại khác. Anh có biết người Nhật mổ bụng thế nào không? Rất thản

nhiên, Theo rất đúng lễ nghi trong khi cầm dao rạch bụng. Nếu anh không
sợ đau, thì cái chết nó đến bằng cách gì, mặc kệ nó. Chưa chết ngay, ta
cũng được hiểu cái đau nó thế nào. Tôi thương nhất những người chết mà
không biết rằng mình sắp chết đấy. Phí mất bao nhiêu cảm giác.

Trọng Khang nói bằng một giọng ôn tồn và ung dung như bàn về một lý

thuyết. Khánh Ngọc nhìn chàng, bỗng thốt ra:

- François trông, lúc này anh của chúng ta đẹp lạ lùng. Trông như thiên

thần ấy thôi.

Trọng Khang vuốt một bên râu chưa nhổ:

- Có lẽ là thiên lôi của phường tuồng. Hảo a. Hảo a! Em còn điếu thuốc

nào không?

- Nghe như còn hai điếu.

- Bây giờ hút một điếu. Còn để một đến khi tiễn biệt nhau.

Khánh Ngọc châm thuốc rồi đặt vào môi Trọng Khang. Trọng Khang hút

một hơi dài, rồi thổi vào mặt Giáp:

- Có thèm không?

- Anh cho tôi một hơi. Chúng ta thật vô tội mà cũng phải lâm vào cảnh tử

tù chờ chém. Nhưng chẳng qua mới ức đoán thế thôi. Cho dù có thế nào thì
Vương lão gia, tôi xem ra kính phục anh lắm, chắc cũng không nỡ đang tay
đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.