TRƯỜNG ĐỜI - Trang 283

cửa. Chàng rút súng, lên cò, rồi dắt hai người lại nép đằng sau chum nước,
chĩa súng ra ngoài chấn song:

- Hai em cứ ép sát mình vào tường ít nhất chúng nó cũng phải chết ba

mươi hai đứa, rồi anh em ta có chết mới chết. Và biết đâu quân lính chẳng
có đủ thì giờ đến cứu chúng ta?

Tiếng súng bên ngoài vẫn nổ đều. Ngoài cửa hầm đá, không một bóng

người. Trọng Khang vai ẩy cửa; cửa cứng nhắc. Chàng lùa tay trái ra phía
ngoài sờ ống khóa; sờ không thấy.

Thấy vọng, chàng rút tay vào, rồi bảo Giáp:

- Tắt cái đèn này đi cho chúng nó khỏi trông thấy mình.

Giáp vừa tiến ra một bước thì bỗng Khánh Ngọc lôi lại:

- Đừng tắt!

Rồi ôm chặt lấy Trọng Khang:

- Thôi anh đừng giết người ta nữa. Người ta không cho mình súng thì

mình lấy súng đâu để giết người ta?

Trọng Khang quay lại:

- Thế em bằng lòng chết à?

Khánh Ngọc giơ tay vuốt tóc, vuốt má Trọng Khang:

- Em được cùng chết với anh, em sung sướng lắm rồi!

Trọng Khang đưa khẩu súng cho Giáp:

- Em Khánh Ngọc nói phải. Họ không cho chúng ta khẩu súng để giữ

mình thì chúng ta có súng đâu mà giết họ. Anh có chống cự thì chống cự,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.