TRƯỜNG ĐỜI
Lê Văn Trương
Chương 6
Nước và núi bao vi khu Nàm Cồ hiện ra ngoài cái tưởng tượng của con
người ta. Ngoắt một rừng cây, con mắt khách bộ hành liền đập ngay vào
dãy núi xanh biếc, vây quanh một bể nước mênh mông như những cái
thành chậu khổng lồ. Nước trắng xóa một màu; ở giữa cái khu trắng xóa ấy,
lại nhô lên một hòn núi nhỏ làm cho bất cứ ai, đã nếm cái thi vị phồn hoa,
đến đây cũng phải thốt ra một lời ước:
- Giá có một cái nhà ở kia.
Rồi thì liền đó tưởng tượng làm việc. người ta hình dung ngay thấy một
con thuyền bơi ra, bơi vô; người ta bỗng thấy mình lâng lâng như đã rũ
sạch được hết bụi trần.
Những thác nước ngoằn ngoèo đổ bất tuyệt ở chung quanh, làm bốc lên
những đám mù trắng xóa, lửng lơ bay như một cái gì huyền ảo, và đem lại
cho cái rộng vô biên một điệu nhạc thiêng liêng nó gợi lên trong lòng người
biết bao âm hưởng. Đám mây, vòm trời mà khi ở rừng cây, người ta nhìn
chẳng có một cái gì đẹp thì nay đến đây, chúng phụ họa vào với nước, với
núi, bỗng lộng lẫy và hùng vĩ lạ thường.
Trong óc khách tha hương, vụt nổi lên một cảm tưởng là nước, núi, trời,
mây, không thể bao giờ xa được nhau; xa nhau thì chẳng còn thứ nào có
nghĩa. Cái nọ nhận màu của cái kia, cái kia biến tính để trội lên vì cái nọ.
Núi hình tượng một cái gì oai hùng, nước một cái gì mềm dẻo, mây một cái
gì mơ màng, vòm trời một cái gì phiếu diễu. Tất cả ngần ấy thứ gợi lên ở