TRƯỜNG ĐỜI - Trang 47

trong thần trí ta một cái gì cao cả, rồi đổ dồn vào thành một khung cảnh:
khung cảnh hữu tình.

Khánh Ngọc thoạt trông thấy reo ngay lên:

- Thật là một phong cảnh Thụy Sĩ, nhưng chỉ thiếu có tuyết. Trời ơi, đẹp

vô ngần là đẹp!

Ông Nam Long thấy con vui vẻ, mỉm cười:

- Trông thì cũng rất vui, nhưng giá ba có phép gì đem dời cả khu này về

cách Hà Nội ba cây số thì mỗi năm ba sẽ có thể thu lợi được chừng mười
vạn đồng. Lúc ấy có lẽ ba trông còn đẹp hơn bây giờ.

- Ba kỳ quá, cái đẹp đâu có phải là thứ dùng để sinh lợi. Cái óc kinh

doanh của ba...

-... Chỉ nhìn thấy cái đẹp ở chỗ nào mà có thể biến được ra những thứ

đem cất vào tủ sắt.

- Nếu ba có cái phép đảo hải di sơn ấy, con cũng không cho ba làm.

- Thì thôi.

- Ừ, ba phải chiều con thế chứ. À François, anh lấy máy ảnh chụp đi. Tôi

đứng ở rìa nước, anh đứng ra tận xa kia thì vừa chụp được cả tôi và cả
phong cảnh.

Chụp xong, Khánh Ngọc hỏi Trọng Khang:

- Đã sắp đến Sủi-ón-lừng chưa hở ông?

- Còn độ ba bốn cây nữa. Nhưng không ở gần đường cái. Từ đường cái

vào đấy độ hơn một cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.