- Thế thì ta đi trước, để lúc xem xong, đoàn người ngựa đến thì vừa.
- Không thể được. Từ đây đã bắt đầu vào con đường nguy hiểm. Chúng
ta tải bao nhiêu là bạc. Nếu vì ham vui chơi mà nhỡ công việc...
- Ồ, có bao nhiêu là lính dõng, bao nhiêu là người mà. Ông cứ đưa tôi đi.
Trọng Khang nhìn ông Nam Long.
- Tôi tưởng đoạn đường này cũng chưa nguy hiểm lắm, có thì từ Khẩu
Chẩn trở đi. Ông có thể đưa cháu đi. Tôi với François ở đây là được rồi.
Trọng Khang và Khánh Ngọc thúc ngựa vượt lên. Ông Nam Long nhìn
theo con gái với một cảm giác khoan khoái, nhưng Giáp thì thấy có một cái
gì nó làm cho se lòng lại; chàng thấy mình không làm vui cho Khánh Ngọc
bằng Trọng Khang.
Tuy rằng đôi bên đã đính ước, và ông Nam Long đã hứa sau khi làm
xong công việc này trở về, sẽ cho làm lễ cưới, nhưng Giáp cũng cảm thấy
mơ hồ, thấy như người sắp gặp phải một tai nạn gì.
Rồi tự nhiên ở đâu, một cái buồn không căn, không cớ đột nhập lòng
chàng. Chàng muốn nói với ông Nam Long để xin phóng ngựa đi theo, lấy
cớ là để chụp ảnh cho Khánh Ngọc, nhưng chàng chưa kịp nói, thì ông
Nam Long đã rút ở túi ra một quyển sổ, rồi cùng chàng bàn tính về công
việc.
- Con ngựa của ông chạy nhanh quá.
- Thế có cho ngựa cô đi trước, tôi cho ngựa cô theo.
Đi gần đến con đường rẽ sang Khấu Chẩn, một dãy núi cao vút đã đột
ngột hiện ra ở trước mặt. Trọng Khang đưa Khánh Ngọc xuống một con
đường rẽ.