TRƯỜNG ĐỜI - Trang 79

- Cái đó là quyền cô.

Rồi giơ gậy, chỉ con đường dốc ngược:

- Nhưng nếu cô lên hết con đường dốc này mà cô thở thì cái đó lại không

là quyền ở cô.

- Tôi không muốn thở mà nó cứ thở thì có phải tại tôi đâu?

- Ấy, cái đó mà sai khiến được thì mới là khó chứ!

Trèo được hai trăm thước, Khánh Ngọc đang đi trước, quay lại:

- Thế này, thảo nào François mệt là phải.

- Thì người ta đã gọi là cái dốc bạc đầu cơ mà.

- À, lần đầu ông trèo cái dốc này, ông có mệt không?

- Cũng mệt. Nhưng chưa đến nỗi như ông Giáp. Hôm ấy trời mưa, thành

thử tôi cứ phải bò bốn chân luôn.

Khánh Ngọc đi giày cao gót, dẫm phải một hòn cuội, té sấp xuống, ném

cả gậy. Nhưng may, nàng chống hai tay đỡ kịp. Nàng phá lên cười:

- Ông vừa mới nói bò bốn chân, tôi đã thực hành ngay.

Trọng Khang nhặt chiếc gậy đem lại:

- Cô đã đỏ ửng cả mặt. Cô nắm vào cánh tay tôi mà đi.

- Ấy tôi cũng vừa mới định xin với ông như thế. Nhưng ông đã mệt

chưa? Thêm một gánh nặng cho ông...

- Cô cứ vịn, không sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.