TRƯỜNG ĐỜI - Trang 83

Trọng Khang cười chế giễu:

- Cô hay dùng những chữ to lớn quá đi thôi. Kìa, ông Phó ông ấy đã

mang ngựa xuống kia. Cô có lợi dụng thì cứ lợi dụng nữa đi.

- Ông bảo mang xuống đấy à?

- Không.

- Thế tại làm sao ông Phó lại mang xuống?

- Có lẽ ông ta sợ cô mệt.

- Tôi làm gì mà được ông ta săn sóc cho như thế?

- Y bây giờ cũng như tôi, không phải là một người làm công cho cô sao?

Khánh Ngọc nhìn Trọng Khang bằng một con mắt cầu xin:

- Từ giờ ông đừng nói thế nữa. Em bằng lòng rằng ông Phó chỉ là đầy tớ,

đầy tớ của ông không thôi - Ông Phó, ai bảo ông mang ngựa xuống đấy?
Như thế có phải mệt cả nó và mệt cả ông không?

Ông Phó không trả lời, móc túi lấy ra hai trái lê xanh rờn, đưa cho mỗi

người một quả.

Khánh Ngọc mừng quá:

- Chà! Em cứ trông thấy trái lê này, mà em thấy hết mệt và mát cả người.

Thuận tay rút con dao săn của Trọng Khang đeo ở bên mình:

- Ấy, đừng cắn cả vỏ thế, để em gọt cho.

Ông Phó buộc ngựa, rồi rút cái quạt ở thắt lưng phẩy cho hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.