TRƯỜNG ĐỜI
Lê Văn Trương
Chương 10
Con mệt lắm hay sao? Ba đã bảo con đừng có đi cơ mà.
- Không, con có mệt đâu.
- Sao trông con uể oải như thế.
Khánh Ngọc quất ngựa cho chạy lên mười bước, rồi quay lại tươi cười:
- Ba trông con có uể oải đâu nào. Có anh François uể oải thì có.
- Tôi mệt thật, giá bây giờ có chỗ nào để nằm ngủ một giấc thì sung
sướng ghê.
Khánh Ngọc giơ roi, quất vào mông ngựa của Giáp:
- Này ngủ!
Con ngựa đau, chạy lồng lên va phải một tên lính dõng:
- Marie cứ nghịch tinh thế, nhỡ lao xuống dốc thì khốn!
Khánh Ngọc cười sằng sặc:
- Thì anh lại nằm sóng sượt như ở dốc Khấu Chẩn.
Ông Nam Long thấy con cười, sung sướng:
- Thế mà con gái ba khỏe đáo để cơ đấy.