TRƯỜNG HẬN CA - Trang 128

thấy mình thật đáng thương. Từ bé đến giờ, Lệ Lợi quen được người khác
giúp, chỉ có hai người mới làm ngược lại, Lệ Lợi giúp hai người nhiều việc,
đó là Kỳ Dao và Trình. Chỉ vì hai người ấy mà chẳng nghĩ gì đến mình,
mình có cũng được, không cũng xong.

Lệ Lợi đã từng nghe nói đến chung cư Alice, nhưng chưa bao giờ đến đấy,
cứ nghĩ đó là một thế giới lạ kỳ, đến đấy như đi thám hiểm, không rõ sẽ gặp
chuyện gì. Thêm vào đó, là một buổi chiều u ám, mây đen phủ chụp bầu
trời, lòng trĩu nặng. Lệ Lợi ngồi xích lô mà cảm thấy ánh mắt khác lạ của
người đạp xe. Xe đi qua Bách Lạc Môn đã nhận ra bầu không khí dị
thường. Xe dừng trước ngõ, Lệ Lợi trả tiền xe rồi bước vào cửa sắt, sau
lưng vẫn là những ánh mắt nhìn theo. Ngõ yên ắng, cửa đóng chặt, cửa sổ
kín rèm, có lá rèm thêu những nụ hoa xuân, phảng phất không khí thơ ngây
nơi thôn dã. Lệ Lợi tưởng đâu nhận ra hơi hướng Kỳ Dao, cô nghĩ: Kỳ Dao
đúng là ở đây rồi! Lệ Lợi rụt rè ấn chuông, không rõ mong đợi hay sợ hãi,
nghĩ người ra mở cửa sẽ là Kỳ Dao. Trời như sắp đổ cơn nước, âm u không
còn gì âm u hơn. Cửa hé mở, một khuôn mặt ló ra, không nhìn rõ, giọng
Triết Giang, hỏi tìm ai. Lệ Lợi nói tìm Kỳ Dao, bạn học, tên Lệ Lợi. Cửa
khép lại, chỉ giây lát lại mở ra để Lệ Lợi vào. Phòng khách tối om, sàn gỗ
đánh xi ánh lên màu nâu, cửa phòng phía đầu kia mở, có ánh đèn, Kỳ Dao
đứng trong ánh đèn, mặc váy ngủ dài sát đất, tóc buông xoã, lượn sóng,
người như cao lớn hơn. Hai người đều quay lưng về phía ánh sáng, không ai
nhìn rõ mặt ai, chỉ nhìn thấy bóng phía sau, như quen như lạ. Kỳ Dao nói:

- Lệ Lợi đấy à!

- Kỳ Dao!

Hai người cùng bước đến với nhau, cùng đến trước sofa kê ở giữa phòng
khách. Lúc này, chị giúp việc người Triết Giang bưng nước lên, hai người
ngồi xuống. Kỳ Dao lại nói:

- Lệ Lợi, mẹ vẫn khoẻ đấy chứ? Còn cậu em?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.