TRƯỜNG HẬN CA - Trang 129

Lệ Lợi trả lời rành mạch. Ánh sáng lọt qua tấm rèm cửa dày, yếu ớt chiều
lên khuôn mặt Kỳ Dao. Kỳ Dao có phần béo hơn trước, sắc mặt cũng hồng
hào hơn, tấm váy màu hồng thêu một bông hoa lớn dưới gấu, vải bọc sofa
và chao đèn cũng có những bông hoa lớn. Trước mắt Lệ Lợi hiện lên những
bông hoa nhỏ trên áo Kỳ Dao trước đây, nghĩ bông hoa kia đang đàng
hoàng cùng chủ nhân.

Hai người ngồi đối diện, chốc chốc lại im lặng. Bởi người và vật không còn
như xưa, ngay cả chuyện cũ cũng khó nhắc lại, thậm chí đã quên. Lặng đi
trong giây lát, Lệ Lợi nói:

- Anh Trình bảo mình đến thăm Kỳ Dao.

Kỳ Dao cười nhạt, nói:

- Anh Trình đang bận gì? Vẫn suốt ngày chụp, tráng phim, in ảnh chứ?
Phòng chụp của anh ấy có thêm gì mới không? Mình còn nhớ, phòng chụp
của anh Trình có mấy ngọn đèn cháy bóng, chuẩn bị thay.

Lệ Lợi nói:

- Lâu lắm rồi anh ấy không sờ mó gì đến những thứ ấy nữa, đừng nói gì đến
đèn chụp, ngay đèn trong phòng cũng sắp hỏng.

Kỳ Dao lại cười, nói với Lệ Lợi:

- Anh Trình ấy à, cứ như đứa trẻ khó bảo! Thế rồi Kỳ Dao nói - Còn đằng
ấy, bao giờ thì đội mũ tiến sĩ? Lúc ấy cũng trở thành trẻ con. - Kỳ Dao sôi
nổi hẳn lên, nói tiếp - Có viết thêm được bài thơ nào nữa không?

Lệ Lợi sa sầm nét mặt, nghĩ Kỳ Dao đã xúc phạm mình, nhưng lại không
biết đập lại bằng cách nào, bèn hỏi lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.