TRƯỜNG HẬN CA - Trang 137

rồi được gì? Bởi thế Trình nghi ngờ: có thể hai người cùng vui được không?
Anh cho rằng tình yêu trai gái cũng như trồng dưa không được hái dưa,
trồng đậu không được hái đậu. Không được có nghĩa là giày vò con người,
mà được cũng là điều giày vò con người.

Lệ Lợi gọi điện nhưng không có người nghe, đến nơi làm việc mới của
Trình hỏi thăm, người ở đây bảo anh xin phép nghỉ dài ngày để về quê, bao
giờ trở lại Thượng Hải cũng không biết. Lệ Lợi lại đến nơi anh ở trên tầng
thượng của chung cư cao tầng ngoài bờ sông, định tìm xem anh có nhắn lại
gì không. Lệ Lợi có chìa khoá cửa căn hộ này, nhưng ít khi dùng đến bởi
Trình thường xuyên đến nhà cô. Thang máy đưa cô lên cao, từ trên cao nhìn
xuống đầy vẻ hoang lương, tựa như nơi không người, bụi bay mù mịt trong
không gian. Lệ Lợi tra khoá vào ổ, mở cửa. Trong nhà tối om, rèm cửa đều
kéo kín, một chút ánh sáng lọt qua kẽ hở, bụi bặm nhảy múa. Cô đứng một
lúc cho mắt quen với bóng tối rồi mới đi lại. Sàn nhà phủ một lớp bụi dày,
bụi phủ trên máy ảnh, bàn ghế phủ đầy bụi, đèn được đậy bằng những mảnh
vải, đây một chiếc kia một chiếc, cũng đầy bụi. Lệ Lợi đi lại giữa hoang
vắng, tưởng tượng khi đèn bật sáng. Lòng vô cùng trống trải, chênh vênh,
một trái tim rơi vào khoảng trống không đáy. Mấy kệ gỗ dùng làm phông
cảnh vẫn nguyên chỗ cũ, toát lên vẻ lạnh lùng. Nhìn chúng mà lòng thêm
trống trải. Lệ Lợi vào phòng hoá trang, bật đèn trên mặt bàn, mặt bàn được
dọn dẹp gọn gàng, chỉ có bụi. Cô thấy mình trong gương, sinh vật sống duy
nhất trên tầng cao của chung cư này, nhưng ruột gan đã rút đi hết, chỉ còn
vỏ ngoài. Cô tắt đèn, đi sang buồng tối, buồng tối lại có chút ánh sáng,
không biết ánh sáng từ đâu lọt vào. Một cuộn phim cũ vẫn kẹp trên dây
phơi, soi trước ánh sáng, phim phong cảnh không người, ảnh bỏ bừa bãi,
vẫn là trái tim hoang vắng. Lệ Lợi không xem nữa, đi ra. Vào phòng ngủ
của Trình, phòng ngủ chỉ một chiếc giường, một cái tủ áo quần, một giá treo
áo mũ, chỉ một chiếc áo gi-lê còn sót lại, đụng vào bụi bay lên. Căn phòng
cũng được thu dọn gọn gàng, không một biểu hiện gì khác, như không có
điều gì để nói. Chừng như Lệ Lợi nghe được cả tiếng bụi rơi từ trần nhà
xuống. Cô hiểu Trình đi lần này không sao gọi lại được nữa, và cô thật sự
mất anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.