TRƯỜNG HẬN CA - Trang 139

nơi xa xôi nào vọng lại, tưởng như không liên quan gì; Kỳ Dao chờ đợi ông
Lý mới biết thế nào là đoàn tụ, thế nào là ly biệt và cả sự thất thường của
đoàn tụ, ly biệt. Có những hôm nàng nghĩ, trời mưa thì ông Lý sẽ về; ngày
mưa lại nghĩ, trời nắng ráo ông Lý sẽ về. Kỳ Dao còn chơi trò tung đồng
tiền, đồng tiền sấp thì ông Lý về, đồng tiền ngửa thì ông không về; hoặc
nhìn nụ hoa trong bình, đoán hoa nở thì ông Lý về. Kỳ Dao không tính ngày
tháng mà tính bóng nắng trên tường, bao nhiêu lần từ tường bên nay chuyển
sang tường bên kia. Kỳ Dao nghĩ, thời gian chính là bóng nắng! Lại nghĩ, ai
bảo thời gian không trông thấy? Rõ ràng nó đang ở trước mặt đấy thôi. Kỳ
Dao chờ ông Lý trong cô đơn, cô đơn thêm cô đơn, cô đơn trùm lên cô đơn,
trong ngoài đều cô đơn. Nàng không dám về nhà mẹ, sợ ở nhà hỏi này hỏi
khác, càng không muốn người nhà đến, cũng chỉ sợ hỏi han này khác, ngay
cả điện thoại cũng lười không gọi, cơ hồ như cắt đứt mọi liên lạc. Sau lần
ấy, Lệ Lợi còn đến chơi hai lần nữa, cả hai cùng đi xem phim, thế rồi cũng
không thấy đâu. Không có ai đến chơi, Kỳ Dao cũng không đi chơi nhà ai.
Nàng không đi cũng không để chị giúp việc đi chơi, định cả thời gian cho
chị đi chợ mua thức ăn, muốn để chị nếm thử mùi vị cô đơn, kỳ thực đó là
cô đơn cộng thêm cô đơn. Bếp núc cũng lạnh tanh, Kỳ Dao gần như không
ăn, mỗi ngày nhiều lắm chỉ ăn một bữa, ăn gì cũng không biết. Có lúc nàng
cũng nghe Mai Lan Phương hát, cố gắng để nghe được tâm tư của ông Lý,
tưởng như hẹn ước cùng ông Lý, càng cố nắm bắt, càng xa hơn. Nàng nghĩ,
mình với ông Lý chỉ là duyên số đợi chờ, đợi chờ từ ngày đầu, tiếp theo vẫn
đợi chờ, ngày đợi chờ nhiều hơn ngày không đợi chờ, lấy đợi chờ làm
chính. Kỳ Dao không biết đấy thôi, mỗi căn phòng trong chung cư Alice
đều đầy ắp các màu, các vẻ đợi chờ!

Mỗi lần ông Lý về Kỳ Dao không khỏi rơi nước mắt, tuy không nói, ông Lý
cũng hiểu nỗi buồn tủi. Biết nỗi buồn tủi của nàng, nhưng việc đi vẫn phải
đi. Ông cảm thấy mình không tự chủ được bản thân mình, tâm tư ấy không
phải mới có hôm nay và nơi này, một người và một vật, mà là sự thu nhỏ
của bao nhiêu năm tháng sự việc. Không biết từ lúc nào, ông Lý bắt đầu từ
“dám” nay trở thành “khó”. Bởi ông “dám” mới bước chân vào vòng thế sự,
càng vào sâu càng không lối ra, bây giờ thì nhất cử nhất động đều “khó”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.