TRƯỜNG HẬN CA - Trang 140

rồi. Người đời tưởng rằng ông có quyền, kỳ thực ngay cả với bản thân ông
cũng không có quyền gì. Ông Lý thương Kỳ Dao cũng là thương cho chính
mình, bởi thương hại mình lại càng thương hại Kỳ Dao, không biết phải
làm gì cho nàng đây! Càng nghĩ thế, Kỳ Dao càng yêu ông. Sự thể đến nước
này, hai người mới thật sự có được tình thương chồng vợ. Tình thương này
sản sinh từ trong đợi chờ, là tình thương khổ nhiều vui ít, cũng là tình
thương qua loa xong chuyện, có ngày nào hay ngày ấy. Kỳ Dao không hay
biết thời cuộc đang rối ren bất ổn, chỉ biết ông Lý đi về thất thường, khiến
lòng rối ren bất ổn. Kỳ Dao còn biết thêm, mỗi lần ông Lý về trông vẻ càng
tiều tụy hơn, già đi mấy tuổi. Nàng có được một ngày trong hang động, tâm
tư ngàn năm ở đời. Kỳ Dao chỉ biết lo lắng mà chẳng giúp gì được. Thế giới
của ông Lý là thế giới mây nước bấp bênh, còn Kỳ Dao, mây là mây trôi,
nước là nước chảy, ngoài đợi chờ còn biết làm gì? Kỳ Dao chỉ biết trao “đợi
chờ” cho ông Lý, còn biết trao gì khác hơn? Ôi, thế giới của ông Lý, Kỳ
Dao nhìn cũng chẳng thấy còn nói chi đến. Nàng lắng nghe tiếng ô tô nổ
máy trong ngõ, chỉ giây lát đã lặng im.

Một lần ông Lý về, sau một hồi bịn rịn quyến luyến, ông nói nghiêm chỉnh,
không được thừa nhận với bất cứ ai về quan hệ với ông, cái nhà này do
nàng đứng tên, mỗi lần ông đi về không một ai hay biết, tuy nói rằng ở
Thượng Hải nhiều chuyện đồn đại, nhưng đồn đại là đồn đại, cuối cùng
chẳng tính được bao nhiêu chuyện. Kỳ Dao gối đầu lên gối nghe ông nói,
cảm thấy ông muốn rũ bỏ quan hệ với mình, chỉ cười nhạt mà rằng, biết
mình không leo lên được gia đình ông Lý, từ trước tới nay cũng chưa bao
giờ mong muốn được làm người nhà của ông, bởi thế chưa bao giờ dám nói
với ai, còn như lời dặn dò hôm nay của ông thật ra không cần thiết. Ông Lý
biết Kỳ Dao hiểu sai ý ông, nhưng ông không giải thích lại, chỉ cười đau
khổ, nói: cứ nghĩ em không biết hẹp hòi, thế mà cũng biết. Kỳ Dao nhận ra
điều chua xót trong câu nói của ông, nhìn lại vẻ mặt sầu não của ông, đầu
tóc bạc đến một nửa, bất giác cảm thấy hối hận, nàng cười gượng: nói đùa
vậy thôi!

Ông Lý ôm lấy Kỳ Dao, chợt xúc động, nói: cuộc đời ông như đi trên tảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.