TRƯỜNG HẬN CA - Trang 143

mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng ông Lý bao giờ về? Kỳ Dao đi chơi nhiều
hơn, có ngày đi ba lần, sáng đi, chiều đi, tối đi. Nàng trách bác xích lô đi
quá chậm, phải đạp thật nhanh, nhanh như gió, đua với ô tô. Kỳ Dao vội vã
đi, vội vã về như có việc cần kíp lắm. Xe đi trên đường phố, mắt nàng nhìn
bốn phía, tưởng đâu để tìm ông Lý trong đám người đang đi kia. Lòng nàng
như lửa đốt, miệng khô. Lần này ông Lý đi, nàng tính ngày, tròn nửa tháng
rồi đấy. Nửa tháng này dài như nửa đời người, kiên nhẫn đã đến tận cùng,
một phút cũng không chịu thêm được nữa rồi. Hôm ấy, Kỳ Dao vừa ra cửa
thì ông Lý về, vẫn vẻ nóng vội, hỏi chị giúp việc Kỳ Dao đi đâu. Chị giúp
việc nói đi mua sắm. Lại hỏi đi bao lâu thì về. Chị giúp việc nói không
chừng, có thể lâu, có thể mau, lại hỏi ông Lý trưa nay có ăn cơm nhà không.
Ông bảo trước buổi trưa ông phải đi rồi, chỉ tranh thủ về một lát. Ông vào
buồng ngủ, cửa sổ kín rèm, vẫn còn hơi ấm của nàng, ông vào buồng tắm
cạo mặt, vẫn vương hơi hướng nàng, chỗ nào cũng đậm dấu tích nàng, chút
nước đọng lại trong chậu rửa mặt, mấy sợi tóc vương trên lược. Ông cạo
mặt xong rồi lên ngồi ở phòng khách chờ, nhưng Kỳ Dao vẫn chưa về. Ông
ngồi không yên, liền đứng dậy đi đi lại lại, nhìn đồng hồ trên tường. Lần
này ông về cũng thật bất ngờ, nhưng nàng không có nhà, bởi không thể
không gặp. Chưa bao giờ ông muốn được gặp Kỳ Dao như lần này, khát
khao cồn cào. Đến phút cuối cùng Kỳ Dao vẫn chưa về, ông tỏ ra tuyệt
vọng. Ông vừa khoác áo ngoài, vừa hy vọng giây cuối cùng nàng sẽ xuất
hiện, nhưng vẫn không. Ông ra khỏi chung cư Alice với nỗi lòng buồn đau:
bao giờ mới gặp lại nàng?

Chỉ mười phút sau, ông gặp lại Kỳ Dao. Qua cửa sổ phía sau ô tô ông nhìn
thấy một chiếc xích lô đang phóng nhanh, tưởng như ngang với ô tô của
ông, Vương Kỳ Dao đang ngồi trên đó. Nàng mặc áo khoác ngoài mùa thu,
tóc bay bay theo gió, trong tay đang ôm cái ví da cừu, nhìn phía trước, đang
căng thẳng tìm kiếm gì đó. Xích lô và ô tô đi với nhau một quãng, thế rồi
tụt dần về phía sau. Kỳ Dao cụp mí mắt nhìn xuống. Cuộc gặp gỡ bất ngờ
không những không an ủi ông Lý mà còn làm ông đau lòng gấp bội. Đúng
là cảnh thời loạn, cũng là cảnh mênh mang đời người. Ông nghĩ, ông với
nàng cùng chung số phận, tuy một người biết và một người không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.