TRƯỜNG HẬN CA - Trang 145

khoe khoang. Thật ra, điều ấy có gì gọi là khoe khoang đâu? Bội Trân
ngượng, ngồi ngay ngắn, ngước lên nói với Kỳ Dao, lần này mạo muội đến
để từ biệt, lẽ ra không đến làm phiền, nhưng sắp đi rồi, không gặp không
đành, ra đi lần này không biết đến bao giờ mới gặp lại nhau, Kỳ Dao vẫn là
bạn tốt, cũng là duy nhất, hoàn cảnh Bội Trân khác với Kỳ Dao, còn Kỳ
Dao đối với Bội Trân vẫn vậy, Thượng Hải vẫn là nơi lưu luyến, ngoài cha
mẹ ra chỉ còn Kỳ Dao, thời gian làm bạn với Kỳ Dao là thời gian vui nhất
của Bội Trân, thời gian không chút ưu tư phiền muộn. Những lời nói ấy có
phần khoa trương, nhưng vào lúc này nơi này, lại là lòng chân thành của
Bội Trân. Trong những năm tháng đầy ưu phiền, ưu phiền như không khí,
không đâu không có, dù biết hay không, đều cảm thấy buồn, tương lai mờ
mịt, mà trước kia mới là khoảng thời gian tốt đẹp.

Kỳ Dao nghe bạn nói, lòng ngẩn ngơ, không biết thế nào. Ngày hôm nay
xảy ra quá nhiều sự việc, quá phức tạp, rối ren. Chờ ông Lý thì ông không
về, khi không chờ thì ông về; trở về nhà thì ông đã đi, thật đau lòng. Lúc
này, Bội Trân ngồi trước mặt, trước nói chuyện lấy chồng, sau nói đến
chuyện đi xa. Mạch suy tư của Kỳ Dao đã rõ dần, hỏi:

- Đằng ấy đi đâu?

Bị cắt ngang câu chuyện, Bội Trân dừng lại giây lát rồi trả lời sẽ đi Hồng
Công, đi cùng gia đình chồng. Gia đình đằng chồng là một chủ doanh
nghiệp loại trung, quyết định đưa toàn bộ tài sản ra Hồng Công, vé tàu đã
mua, ngày mai sẽ đi. Kỳ Dao cười, nói:

- Trân ơi, trong ba chúng mình xem ra đằng ấy là hạnh phúc nhất!

Bội Trân không hiểu, hỏi lại:

- Ba người nào?

Kỳ Dao nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.