TRƯỜNG HẬN CA - Trang 167

Kỳ Dao hiểu tấm lòng cậu Hai là tình yêu của một thiếu niên, tuy xem cậu
Hai là đơn giản nhưng nàng cầu mong ở cậu. Bởi từ tình yêu này mới có thể
đến gần Kỳ Dao, ngoài ra chỉ là đuổi hình bắt bóng. Chỉ một chút tình yêu
đó là mới mẻ, mang bộ mặt nhân gian, là nhịp cầu kết nối giữa Kỳ Dao và
cậu Hai. Tình yêu của cậu Hai là tình yêu trong trắng, không đòi hỏi, chỉ
cho phép cậu yêu là đủ lắm rồi. Kỳ Dao ra phố mua thức ăn, cậu Hai đi theo
xách làn; trời nắng ráo, Kỳ Dao bưng nước ra ngoài gội đầu, cậu Hai giội
nước giúp Kỳ Dao gột sạch xà phòng; Kỳ Dao bóc đậu, cậu Hai bê bát
chuyển đậu; Kỳ Dao may vá, cậu Hai xâu kim giúp. Thấy mắt cậu Hai nhìn
kim đặt ngay trước mũi, lòng Kỳ Dao thấy vui vui. Niềm vui cũng thật giản
đơn, niềm vui không suy tính, niềm vui bắt nguồn từ nỗi buồn. Kỳ Dao bất
giác đưa tay sờ đầu cậu, sờ mái tóc mềm mại, óng ả; lại vuốt sống mũi đeo
kính của cậu, sống mũi mát lạnh như sống mũi chó con. Lúc này cậu Hai
vui đến trào nước mắt. Kỳ Dao hỏi:

- Cậu Hai đi Thượng Hải với chị không?

- Đi!

- Cậu lấy gì để nuôi chị?

- Đi làm.

Kỳ Dao cười, lặng đi một lúc, rồi nói:

- Tiền cậu Hai kiếm được chỉ đủ để chị mua dầu chải tóc thôi!

Cậu Hai cũng lặng đi, nói:

- Chị xem thường em quá!

Kỳ Dao vê vê vành tai mỏng mảnh của cậu Hai, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.